Mục lục
Tôi Có Mắt Âm Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ngân Nhi

​Việc này khiến Thẩm Tu và Thường Huỳnh ăn không thấy ngon, cả tối hầu như chẳng động đũa mấy.

Thẩm Tu không ngừng hoài nghi về thân phận người thừa kế nhà họ Thẩm của mình, hắn thầm nghĩ, không lẽ năng lực của Diệp Tuệ còn mạnh hơn cả hắn sao?

Thường Huỳnh cũng không thể hiểu nổi, cô ta từng nghe Thẩm Tu nói về Thẩm Thuật, dựa vào khả năng của Thẩm Thuật thì chắc chắn không thể mua được sợi dây chuyền đó cho Diệp Tuệ rồi.

Rất có thể là Diệp Tuệ hồng hạnh vượt tường, bám víu vào người tốt hơn, dù sao thì hồi trước cô ta cũng quấn chặt lấy Thẩm Tu mà, chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

Gần kết thúc bữa tiệc, đạo diễn đã uống khá nhiều, “Thế Tử” đạt được thành công lớn, tất nhiên ông ấy là người vui hơn bất kỳ ai khác.

Bầu không khí trong phòng rất ngột ngạt, Diệp Tuệ đứng dậy muốn ra ngoài hóng mát một chút, trong này đang ồn ào náo nhiệt nên không có ai chú ý tới cô.

Lúc Diệp Tuệ đang đi ra hành lang thì đột nhiên có người chặn lại, là Thẩm Tu.

Thẩm Tu nhìn sợi dây chuyền trên cổ cô, nói: “Sợi dây chuyền này là cô mua à?” Nỗi nhục này khiến cho hắn khá bực bội.

Diệp Tuệ nhìn hắn ta với ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc, một lúc sau mới đáp: “Là chồng tôi tặng, chú của anh đấy.”

Thẩm Tu ngẩn người, từ khi nào mà Thẩm Thuật lại có tài cán như vậy?

“Còn việc gì nữa không?” Diệp Tuệ nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng của Thẩm Tu, thẳng thừng lướt qua, đi vào nhà vệ sinh.

không ngờ rằng, tránh được Thẩm Tu thì lại gặp thêm một vị khách không mời mà đến nữa.

Lúc Diệp Tuệ đang rửa tay thì Thường Huỳnh cũng bước ra từ phòng bên cạnh, ánh mắt cô ta nhìn cô vô cùng phức tạp, ẩn chứa sự ngờ vực.

Thường Huỳnh nhìn sợi dây chuyền của Diệp Tuệ trong gương, lạnh lùng cười nói: “Dựa vào bản lĩnh của cô thì làm sao mà mua được sợi dây chuyền kia.”

Diệp Tuệ làm bộ đưa tay lên ngoáy tai: “Ồn thế nhờ, chỗ nào cũng có ruồi được, hai người các cô là vợ chồng ruồi đấy à? một phút trước Thẩm Tu cũng hỏi tôi cùng một chủ đề y vậy đấy.”

Diệp Tuệ xoay người dựa vào bồn rửa tay nhìn Thường Huỳnh.

“Tôi đàng hoàng nhận quà của chồng tặng thôi, cô có bản lĩnh thì bảo Thẩm Tu tặng cho cô ý.” Diệp Tuệ không thèm nể mặt Thường Huỳnh, trả cho cô ta một nụ cười lạnh rồi đi ra ngoài.

Thường Huỳnh tức nghẹn họng, chính vì Thẩm Tu không có bản lĩnh đó nên cô ta mới phải hỏi chứ.

Diệp Tuệ đi ra toilet, cúi đầu nhìn sợi dây chuyền đơn giản trên cổ, cô nhíu mày, sợi dây chuyền này quý giá đến vậy sao? Đáng để Thường Huỳnh và Thẩm Tu phải chạy tới hỏi cô.

Buổi tiệc ăn mừng kết thúc, mọi người lục đục ra về. Diệp Tuệ cũng ra cửa, bước vào thang máy, trong thang máy không có ai, cô cúi đầu xem di động.

Lúc này có thêm một người đàn ông đi vào, Diệp Tuệ ngẩng lên nhìn, cô không nhận ra người này, nhưng ban nãy ở buổi tiệc cô có gặp rồi, hình như hắn ngồi cùng bàn với phía đầu tư cho phim thì phải.

Diệp Tuệ gật đầu với người ta theo phép lịch sự, sau đó tiếp tục xem di động.

Người kia tên là Lỗ Hữu Phú, từ lúc bước vào thang máy, ánh mắt hắn ta chưa dời khỏi Diệp Tuệ một giây nào, trong bữa tiệc hắn vẫn luôn chú ý đến cô.

Trong số các nữ diễn viên có mặt trong buổi tiệc thì Diệp Tuệ là người xinh đẹp nhất, hắn đã sớm có tâm tư với cô, thấy cô ra về, hắn liền lập tức đuổi theo.

Lỗ Hữu Phú đưa cho cô một tấm danh thiếp: “cô Diệp Tuệ, tôi là Lỗ Hữu Phú của công ty điện ảnh Phú Quang, đây là danh thiếp của tôi.”

Diệp Tuệ nhận lấy danh thiếp, nhưng vẫn cố ý duy trì một khoảng cách với Lỗ Hữu Phú.

Ánh mắt Lỗ Hữu Phú dừng trên ngón tay cô một lúc, sau đó mới nói: “Trong phim ‘Thế Tử’ cô diễn khá lắm.”

Lỗ Hữu Phú chủ động bắt chuyện với Diệp Tuệ, khiến cô nảy sinh cảnh giác từ đầu, liền lùi lại mấy bước rồi nói: “Cảm ơn anh.”

Lỗ Hữu Phú thấy thái độ lạnh nhạt của cô thì càng thấy cô rất hấp dẫn, không chịu từ bỏ mà nói tiếp: “Tôi đã sớm cảm thấy cô rất có tiềm lực, không biết cô có hứng thú trò chuyện với tôi một lát không?”

“Xe của tôi đã đỗ bên ngoài rồi, cô chỉ cần đi theo tôi thôi.”

hắn ta đã nói đến mức đấy rồi, Diệp Tuệ sa sầm mặt, lạnh lùng nói: “Ngại quá, tôi có việc bận rồi, không dám làm phiền anh.”

Lỗ Hữu Phú bị từ chối, hậm hực nói: “Làm trò thanh cao thế làm gì? Hạng diễn viên nhỏ bé như cô không phải luôn ao ước được bám vào đại gia hay sao?”

Diệp Tuệ tức giận bật cười: “Đừng đem suy nghĩ của một mình ông gán lên đầu người ta như thế.”

cô không có ý định lãng phí nước miếng với loại người này, dứt khoát quay đầu đi, ánh mắt hiện rõ sự chán ghét, đợi lát nữa cửa thang máy mở cô sẽ bỏ đi luôn.

Lỗ Hữu Phú vẫn còn đang muốn nói chuyện tiếp với Diệp Tuệ, đúng lúc này thì cửa thang máy mở ra, bên ngoài có hai người đứng đó, một người là Vương Xuyên, còn một người đang đứng bên cạnh anh ta có vóc dáng cao lớn, gương mặt rất đẹp, chính là Thẩm Thuật.

Diệp Tuệ không ngờ là cô sẽ gặp hai người họ ở đây, bước chân khựng lại.

Mặc dù cô không biết Thẩm Thuật quen Vương Xuyên từ bao giờ, nhưng vừa thấy anh là tâm trạng đang căng thẳng của cô đã được thả lỏng ngay lập tức.

Thẩm Thuật nhìn thấy Diệp Tuệ, ánh mắt tỏ ra kinh ngạc, anh biết tối nay cô đi tham gia tiệc chúc mừng, nhưng không hỏi là buổi tiệc được tổ chức ở đâu.

Hôm nay anh với Vương Xuyên tới đây vì chuyện công việc, không ngờ lại gặp Diệp Tuệ.

Giác quan của anh rất nhạy bén, anh chú ý thấy cô và người đàn ông trong thang máy đứng cách nhau rất xa, vẻ mặt cô còn tỏ ra chán ghét.

Môi anh hơi mím lại, cái giới giải trí thối nát thế nào anh cực kỳ rõ ràng, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, nhìn Lỗ Hữu Phú đang có ý đồ với Diệp Tuệ.

Thẩm Thuật và Vương Xuyên đi vào thang máy, Thẩm Thuật đứng bên cạnh cô, chặn lại tầm mắt của Lỗ Hữu Phú.

Lỗ Hữu Phú tất nhiên biết Vương Xuyên là lãnh đạo cấp cao của Hoa Thụy, nhưng hắn ta chưa từng gặp Thẩm Thuật, liền hỏi: “anh Vương, vị này là…?”

Vương Xuyên nhìn Thẩm Thuật, nói: “Bạn.”

Thân phận thật của Thẩm Thuật và mối quan hệ giữa anh và Diệp Tuệ đều là bí mật với người ngoài, Vương Xuyên sẽ không tiết lộ cho ai cả.

Lỗ Hữu Phú suy đoán Thẩm Thuật chắc là không có bối cảnh gì, cho nên cũng không muốn nịnh bợ.

hắn ta vẫn chưa hết hy vọng với Diệp Tuệ, nên lại dò xét nhìn sang, nói với cô: “cô Diệp, chúng ta vẫn nên lưu lại số điện thoại đi.”

Vương Xuyên nhìn ánh mắt của Lỗ Hữu Phú, đúng là đồ ngu, lại dám giở trò đào góc tường ngay trước mặt Thẩm tổng cơ đấy.

Vương Xuyên hỏi: “Ông và cô Diệp đây…”

Lỗ Hữu Phú ra vẻ đàng hoàng nói: “Tôi chỉ muốn mời cô Diệp đi ăn bữa cơm thôi mà. Với lại đã trễ thế này rồi, để cô ấy một mình về nhà thì không ổn lắm, nên tôi tính đưa cô ấy về.”

Trong không gian yên tĩnh bỗng vang lên tiếng nói của Thẩm Thuật, ngữ điệu lạnh như băng: “cô Diệp đã đồng ý cho ông số điện thoại chưa?”

Lỗ Hữu Phú không hiểu vì sao người đàn ông này lại muốn nhúng tay vào chuyện của mình, nhưng ngại người ta là bạn Vương Xuyên nên vẫn trả lời: “Chưa.”

Thẩm Thuật nhìn Lỗ Hữu Phú, giọng nói vẫn rất lạnh nhạt: “cô Diệp đã đồng ý để ông đưa cô ấy về chưa?”

Sắc mặt anh trông rất bình tĩnh, nhưng có vẻ như đang cố gắng kiềm chế tâm trạng.

Lỗ Hữu Phú sửng sốt, trả lời theo bản năng: “Chưa.”

Thẩm Thuật quay đầu nhìn Diệp Tuệ, thái độ dịu đi rất nhiều, “cô Diệp, cô có muốn nói chuyện với ông ta không?”

anh yên lặng nhìn cô, dường như đang muốn nói với cô rằng, đừng sợ, có anh ở đây rồi.

Diệp Tuệ thấy Thẩm Thuật đang ra mặt giúp cô, liền bĩu môi đáp: “Tất nhiên là không rồi.”

Thẩm Thuật lạnh lùng nhìn Lỗ Hữu Phú, nói: “Nghe thấy chưa?”

anh gằn từng câu từng chữ: “cô Diệp bảo cô ấy không muốn nói chuyện với ông, cho nên bắt đầu từ bây giờ, ông có thể ngậm mồm được rồi đấy.”

Lỗ Hữu Phú vô cùng lúng túng, hắn ta thật sự không hiểu, Diệp Tuệ chẳng có chút bối cảnh nào, chỉ là một nghệ sỹ nhỏ bé thôi, cho dù hắn ta có ý với cô thì liên quan gì đến bọn họ chứ.

Mặc dù hắn ta không biết thân phận của Thẩm Thuật, nhưng trực giác mách bảo hắn ta rằng Thẩm Thuật có vẻ không tầm thường.

Lỗ Hữu Phú lại nói: “một tiểu minh tinh mà thôi, không cần thiết phải thế…”

Còn chưa dứt lời thì Thẩm Thuật đã cắt ngang: “cô Diệp vừa mới ký hợp đồng với Hoa Thụy, ông nói vậy tức là không coi Hoa Thụy ra gì đúng không?”

Chuyện Diệp Tuệ ký hợp đồng với Hoa Thụy vẫn chưa được công bố ra bên ngoài, Lỗ Hữu Phú giật mình, cái gì cơ? Diệp Tuệ trở thành nghệ sỹ của Hoa Thụy từ khi nào vậy hả?

Sớm biết thế thì hắn đã không bắt chuyện với cô rồi.

Lỗ Hữu Phú nhìn Vương Xuyên, bắt đầu luống cuống, lời nói không mạch lạc: “không phải, tôi không có ý này…”

Cửa thang máy mở ra, Thẩm Thuật dẫn theo Diệp Tuệ đi ra ngoài, Lỗ Hữu Phú kéo Vương Xuyên lại, thử thăm dò: “Bạn của anh rốt cuộc là ai vậy?”

Nhìn thái độ của anh ta thì hình như là có chút quan hệ với Diệp Tuệ.

Vương Xuyên nhìn hành động bảo vệ vợ của Thẩm Thuật, lại nhìn Lỗ Hữu Phú, nói: “Ông không cần biết.” Đằng nào thì ông cũng sắp đi đời rồi, ai bảo ông dám chọc giận Thẩm tổng chứ.

Vì có Thẩm Thuật mà chuyện phiền phức của Diệp Tuệ đã được giải quyết, cô đi bên cạnh anh, cười nói: “Thẩm Thuật, ban nãy trông anh đẹp trai lắm.”

Thẩm Thuật dừng bước, quay sang nhìn cô, ân cần hỏi: “Em không sao chứ?”

Diệp Tuệ lắc đầu: “Em không sao.”

cô nhân tiện hỏi luôn chuyện mình đang thắc mắc: “anh quen biết với Vương Xuyên từ bao giờ vậy?”

Thẩm Thuật liếc Vương Xuyên một cái, nói: “Gặp trong một buổi tụ tập ở nhà họ Thẩm.”

Vương Xuyên đang định nói anh ấy là sếp của tôi đấy, nhưng lại thấy Thẩm Thuật liếc mình, trong lòng như có gì đó rơi lộp bộp, liền thuận theo nói: “Đúng vậy, có một lần tôi đến nhà họ Thẩm nên quen với Thẩm Thuật từ đó.”

Diệp Tuệ không hề nghi ngờ, hỏi tiếp: “Vậy hôm nay hai anh tới đây làm gì thế?”

Thẩm Thuật lại liếc Vương Xuyên cái nữa, Vương Xuyên lại thấy lộp bộp trong lòng, Thẩm tổng đang muốn mình bịa chuyện tiếp đây mà. anh ta trầm tư suy nghĩ rồi đáp: “À thì…Hôm nay chúng tôi tới đây ăn cơm.”

Diệp Tuệ không hỏi thêm nữa, Vương Xuyên bấy giờ mới thầm thở phào. Thẩm Thuật nói: “Hôm nay chắc em mệt lắm rồi, để anh đưa em về nhà.”

“Vâng.”

Thẩm Thuật đưa cô về nhà, trở về phòng mình, anh lập tức gọi điện cho Vương Xuyên: “Người trong thang máy là ai?”

Vương Xuyên biết Lỗ Hữu Phú, cũng vừa mới tìm hiểu thêm về ông ta: “Ông ta là Lỗ Hữu Phú, ông chủ của công ty điện ảnh Phú Quang ạ.”

Thẩm Thuật không nói gì, yên lặng nghe tiếp.

Vương Xuyên: “Phú Quang chỉ là một công ty nhỏ, bình thường chỉ đầu tư chút ít cho mấy phim chiếu mạng thôi, tiếng tăm trên thị trường cũng không tốt lắm.”

“Nhưng mà gần đây ông ta đang có một dự án phim truyền hình, nghe nói đã kéo được một khoản đầu tư, chuẩn bị dựa vào bộ phim này để xoay mình…”

Thẩm Thuật nói rành mạch từng chữ: “Bộ phim này ông ta không cần phải làm nữa.”

Giọng của Thẩm Thuật truyền vào tai Vương Xuyên, nghe thì có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra lại ẩn chứa sự tức giận. Vương Xuyên hiểu, ai bảo cái tên Lỗ Hữu Phú kia lại dám trêu chọc Diệp Tuệ cơ chứ?

một câu nói của Thẩm Thuật đã hoàn toàn chặt đứt đường sống của Lỗ Hữu Phú, hắn ta muốn dựa vào phim truyền hình để trở mình ư? Đúng là người ngốc nằm mơ!

Hoa Thụy là công ty giải trí lớn nhất nước, bên phía đầu tư nào cũng phải nể mặt Hoa Thụy, Lỗ Hữu Phú tuy đã kéo được vốn, nhưng chỉ ngay ngày hôm sau, tất cả phía đầu tư đều đồng loạt rút lui hết.

Lỗ Hữu Phú đã động đến bà chủ của Hoa Thụy, hắn ta chắc chắn sẽ phải trả giá đắt cho hành vi của mình ngày hôm nay.

- --

anh Thẩm ngầu quá anh Thẩm ơiiii I love you )))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK