Vương Xuyên nghĩ thầm, có người tặng? Ai tặng? Diệp Tuệ sao? Trừ quà của Diệp Tuệ ra thì anh ta không thể nghĩ ra được người nào khác có thể khiến cho sếp vui vẻ đến vậy.
Huống hồ sếp chỉ mới nói một câu thôi mà anh ta đã cảm nhận được sự ấm áp như gió xuân của sếp rồi.
Vương Xuyên không ngừng cố gắng nịnh tiếp: “Người này chắc chắn là có mắt thẩm mỹ tốt, lại chọn quà rất có tâm nữa.” Nhìn cái kiểu này thì cho dù Diệp Tuệ có tặng cái gì thì sếp cũng coi nó như bảo bối thôi.
Thẩm Thuật tặng cho Vương Xuyên một ánh mắt khen ngợi, nhưng ngoài miệng lại nói: “thật thế không?”
Vương Xuyên lập tức đưa ra câu trả lời khẳng định: “Chắc chắn là thế rồi sếp, người kia nhất định là vừa chọn vừa nghĩ đến sếp, nếu không thì sao chọn được đồ phù hợp như thế chứ.”
Thẩm Thuật nghe vậy thì hài lòng gật đầu, lại tặng cho Vương Xuyên một lời khen: “Dạo này cậu làm việc rất tốt.”
Vương Xuyên được sếp khen mà kinh sợ, đờ đẫn đi ra khỏi phòng làm việc, thì ra Thẩm tổng cũng không hẳn là lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Nhận được sự khích lệ của sếp, năng suất làm việc của Vương Xuyên cũng tăng vùn vụt, Trình Thắng nhìn mà phát sợ, còn tưởng anh ta bị ma nhập chứ.
Diệp Tuệ không biết rằng chỉ một món quà nhỏ cô tặng thôi mà có thể khiến cho Thẩm Thuật duy trì được tâm trạng vui vẻ lâu đến thế.
Buổi tối cô trở về nhà, lại thấy anh đã về trước cả cô rồi.
cô mở điện thoại lên nhìn giờ, vẫn chưa đến tám giờ mà, sao anh về sớm thế nhỉ?
“Hôm nay anh về sớm thế.” Diệp Tuệ vào bếp rót cốc nước, uống từng ngụm nhỏ.
Thẩm Thuật trước tiên là cúi đầu nhìn cái cà vạt của mình, giống như đang ám chỉ điều gì đó, sau đấy mới đáp lại cô: “Hôm nay không còn việc gì làm nên anh về sớm.”
anh lại theo bản năng nhìn thoáng qua thư phòng, trên bàn còn chất đống văn kiện giấy tờ anh mang về từ công ty, vì ban ngày cứ mất tập trung nên còn rất nhiều việc chưa làm xong.
“thì ra là thế.” Diệp Tuệ gật đầu.
Thẩm Thuật chột dạ, may là Diệp Tuệ không có thói quen đi vào thư phòng của anh.
Ánh mắt Diệp Tuệ nhìn cái cà vạt anh đang đeo, cô nghĩ chắc anh mới về nhà nên vẫn chưa kịp thay quần áo.
thật ra thì Thẩm Thuật đã về nhà lâu rồi, anh cố tình không thay áo chính là để Diệp Tuệ nhìn mà, vì cô đi làm sớm hơn anh nên cô vẫn chưa thấy anh đeo cà vạt mới đi làm.
Diệp Tuệ càng nhìn càng thấy hài lòng, đúng là đồ cô chọn có khác, đặt trên người anh nhìn càng đẹp hơn.
cô chỉ vào cái cà vạt, nói: “Cái cà vạt này hợp với anh thật đấy!”
Thẩm Thuật đúng là chỉ đang chờ Diệp Tuệ nói lại câu này một lần nữa, khóe môi anh nhếch lên, cười nói: “Là do em có mắt chọn đồ.”
Nếu Diệp Tuệ mà biết câu nói vừa rồi của mình lại khiến anh vui vẻ như thế thì đảm bảo là cô sẽ nói thêm mấy trăm câu khen khác nhau cho anh nghe luôn.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, Diệp Tuệ ngơ ngác không kịp phản ứng.
Cộc cộc cộc!
Chỉ sau mấy giây, tiếng gõ cửa lại vang lên tiếp, nghe có vẻ gấp gáp.
cô để cái cốc trong tay xuống, đứng lên khỏi salon rồi đi ra cửa, nói với Thẩm Thuật: “Để em ra mở cửa.”
Thẩm Thuật nhanh hơn cô một bước, anh đi lướt qua cô, nói: “Em cứ ở yên đấy, để anh ra.”
anh không mở cửa ngay mà nhìn vào mắt mèo trước rồi mới mở, Diệp Tuệ nhìn cánh cửa được mở ra, cô tiến lên mấy bước.
Bên ngoài chỉ là hành lang dài trống trải, không một bóng người, như thể tiếng gõ cửa vừa rồi chỉ là tưởng tượng của hai người vậy.
Ánh đèn sáng rọi xuống sàn hành lang, bầu không khí dường như cũng ngưng đọng lại.
Diệp Tuệ lơ đãng cúi đầu, trước cửa có để một cái phong bì thư, nhìn hơi vàng vàng.
Thẩm Thuật đang muốn nhặt lên thì lập tức bị Diệp Tuệ ngăn lại: “anh đừng động vào, để em đeo găng tay rồi cầm cho.”
Cảnh tượng ban nãy kỳ dị như thế, nhỡ trên phong thư dính cái gì dơ bẩn thì sao, cô không thể để anh mạo hiểm được.
Diệp Tuệ đeo găng tay cao su vào, chậm chạp cầm bức thư lên, vừa mới mở ra xem thì liền hét ầm lên rồi ném luôn tờ giấy đi.
trên tờ giấy trắng chỉ viết một dòng chữ: “Giúp tôi với.”
Mà mấy chữ này còn không được viết bằng bút bình thường đâu, mà nó đỏ rực đậm lè trên tờ giấy trắng, giống như dùng máu để viết vậy.
Thẩm Thuật nhíu chặt mày, muốn nhặt tờ giấy lên, Diệp Tuệ lập tức kéo tay anh, theo bản năng lùi về sau mấy bước.
“anh đừng nhặt, để em vứt nó.” Diệp Tuệ luống cuống nói.
cô sợ anh sẽ tiếp tục làm nên cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi, nhanh chóng vứt lá thư và phong bì vào thùng rác.
Thẩm Thuật nhìn dáng vẻ lo sợ của cô, anh đề nghị: “Bây giờ anh sẽ đến phòng giám sát xem một chút, em ở nhà chờ anh, đừng mở cửa cho ai nhé.”
Diệp Tuệ vội lắc đầu: “không được không được, em muốn đi cùng anh cơ.”
Diệp Tuệ còn lâu mới ở nhà một mình, cô đeo khăn quàng cổ vào, đi sát bên cạnh Thẩm Thuật, cùng nhau tới phòng giám sát.
Nhân viên an ninh trong phòng giám sát nhận ra Thẩm Thuật, anh ấy chỉ nhớ đại khái hai người này là một đôi vợ chồng trẻ mới chuyển tới không lâu.
Thẩm Thuật nói: “Có thể cho chúng tôi xem camera cách đây khoảng chừng 50 phút không?” Vừa nãy lúc ra mở cửa anh đã nhìn đồng hồ.
Nhân viên an ninh liền điều chỉnh camera về thời gian Thẩm Thuật yêu cầu, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đều cúi người xuống, nghiêm túc quan sát.
“Dừng ở đây.” Hình ảnh dừng lại, thời gian hiện ở lúc 7 giờ 49 phút tối, trong hành lang không một bóng người.
Đoạn video được phát, một giây sau, cửa phòng được mở, Thẩm Thuật đi ra, ngoài cửa không có ai.
Thẩm Thuật: “Cho xem lại được không?”
Quay lại đoạn vừa rồi, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật đều chú ý đến phong bì thư được đặt trên mặt đất trống trải.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, không ai nói gì, cũng không trình bày cụ thể cho nhân viên an ninh biết, chỉ tìm đại một cái cớ rồi đi ra khỏi phòng giám sát.
“không phải là người gửi sao?” Diệp Tuệ lẩm bẩm trong thang máy.
Thẩm Thuật quay đầu nhìn cô, cô không dám cách xa anh nửa mét, cứ đứng thật sát vào anh.
Giọng nói của anh rất dịu dàng, có tác dụng trấn an tâm trạng rất tốt: “Nếu em sợ thì có thể vào phòng tìm anh bất cứ lúc nào.”
Cảm xúc của cô bị anh vạch trần, cô mạnh miệng nói: “Chỉ là thói quen của em thôi, anh đừng lo.”
Diệp Tuệ trở về phòng, tầm mắt Thẩm Thuật nhìn cửa phòng đóng chặt của cô một lúc, sau đó đi đến thư phòng.
Tối nay anh còn nhiều việc phải xử lý, nếu Diệp Tuệ sợ thì anh có thể phát hiện kịp thời.
Ba giờ sáng.
Đèn trong thư phòng vẫn sáng, Diệp Tuệ đã ngủ, vì trong nhà có Thẩm Thuật nên cô không thấy sợ như bình thường.
Cộc cộc cộc!
Cửa sổ thủy tinh ở tầng 14 truyền đến tiếng gõ cửa, chẳng ai lại nghĩ là có người ở bên ngoài gõ cửa cả, Diệp Tuệ vẫn chưa tỉnh, chỉ trở mình ngủ tiếp.
Cộc cộc cộc cộc cộc!
Dường như người kia vẫn chưa từ bỏ ý định mà gõ tiếp, kèm theo tiếng gõ là sự chấn động nhẹ của khung cửa.
Diệp Tuệ choàng tỉnh trong nháy mắt, người bên ngoài thấy Diệp Tuệ tỉnh thì càng hăng hái hơn, gõ cửa dồn dập, cửa sổ còn bị kéo ra một khe hở nhỏ, gió lùa vào làm rèm cửa bay lên.
Diệp Tuệ lập tức ngồi bật dậy, theo bản năng hô lên: “Thẩm Thuật!”
Mấy giây sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân từ xa lại gần, cửa phòng cô được mở ra, Thẩm Thuật ở bên ngoài.
Bên ngoài phòng sáng đèn, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào căn phòng tối của cô, Thẩm Thuật thấy cô bọc kín chăn ngồi trên giường, anh liền giơ tay bấm công tắc điện.
Cả căn phòng bừng sáng.
anh bước nhanh đến bên giường cô, hỏi: “Sao thế?”
Diệp Tuệ chỉ tay ra cửa sổ: “Có người ở bên ngoài gõ cửa.” Vừa nói xong thì lại có tiếng gõ cửa vang lên, minh chứng cho lời cô nói.
Thẩm Thuật vừa định ra xem thì cô cũng xuống giường theo: “Em đi cùng anh.”
Tiến lại gần cửa sổ, Diệp Tuệ nhìn ra bên ngoài thì thấy có một bóng đen mờ mờ, không thấy rõ lắm.
Thẩm Thuật trước giờ luôn rất gan dạ, anh không hề kiêng dè gì mà mở cửa sổ ra, bịch một tiếng, hình như có thứ gì đó bị đập vào.
Diệp Tuệ ngờ vực nhíu mày: “Tiếng gì vậy?”
Thẩm Thuật khó hiểu nhìn cô: “Làm gì có tiếng gì?”
đang nói chuyện thì hai người lại nghe thấy tiếng gõ cửa sổ.
“Lại nữa rồi.” Diệp Tuệ chỉ ra ngoài cửa sổ, cái bóng đen kia lại xuất hiện, chắc chắn không thể là người được, nào có người bình thường nào đêm hôm lại ở bên ngoài tầng 14 cơ chứ.
Thẩm Thuật mở cửa lần nữa, lại nghe thấy bịch một tiếng, kèm theo là tiếng hét chói tai.
Aaaaaaaaaa!!!
âm thanh càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất hẳn, bóng đen cũng không thấy đâu nữa.
Diệp Tuệ thầm nghĩ, bất cứ những món đồ đã qua tay Thẩm Thuật đều sẽ mang đến tính sát thương rất cao cho ma quỷ, mà con ma ban nãy… Chắc là bị rơi xuống từ cửa sổ mất rồi.
“Thẩm Thuật, em không thể không nói một câu là…” Ánh mắt cô nhìn anh rất phức tạp, “anh thật sự rất lợi hại.”
Thẩm Thuật không hề có vẻ gì là mệt mỏi, ngược lại tinh thần còn rất hăng hái, anh cười nói: “Con ma còn ở đây không?”
Vì con ma nào khi gặp Thẩm Thuật thì năng lực cũng sẽ bị giảm sút mạnh, chẳng làm được gì nữa, nên Diệp Tuệ cũng suýt thì quên luôn sự tồn tại của con ma ngoài cửa sổ.
cô nhìn ra bên ngoài, nói: “Nó lại tới kìa.”
Ngay lúc tay Thẩm Thuật sắp chạm vào cửa sổ thì có một cái tay bám vào bệ cửa, “Khoan đã, hảo hán xin hãy giữ cho tôi một mạng!”
Diệp Tuệ chửi thầm trong lòng, anh còn mạng để giữ cơ à?
một con ma béo trèo vào từ cửa sổ, hắn co rúm người trốn trong góc phòng, cực kỳ sợ Thẩm Thuật.
Diệp Tuệ nói: “Nửa đêm nửa hôm anh gõ cửa sổ phòng tôi làm gì?”
Con ma béo tỏ ra ngượng ngùng: “Tôi là fan của Thường Huỳnh, ai bảo cô là đối thủ của Thường Huỳnh chứ, tôi chỉ muốn dọa cô chút thôi.”
Diệp Tuệ híp mắt: “Lá thư cũng là của anh đấy à? anh cố tình muốn dọa tôi sợ đúng không?”
Con ma vội vàng xua tay, sợ Thẩm Thuật làm gì mình: “không phải tôi không phải tôi, là của một con ma nữ đó, không liên quan gì đến tôi hết, cô mau giải thích cho chồng cô đi.”
hắn cũng không hề biết thân phận của ma nữ kia, hắn chỉ mới đến thôi nên không biết nhiều lắm.
Diệp Tuệ nói lại cho Thẩm Thuật nghe, Thẩm Thuật nhìn về hướng cô vừa nhìn, nói: “Vậy anh có thể đi rồi, trèo lại ra cửa sổ đi.”
Con ma cửa sổ tủi thân ấm ức tránh né Thẩm Thuật đi tới chỗ cửa sổ, hắn không ngờ là nhà Diệp Tuệ, đối thủ của Thường Huỳnh lại đáng sợ đến vậy.
Chỉ cần chồng Diệp Tuệ ở bên cạnh cô ấy là cả người lẫn ma đều không dám lại gần, Thường Huỳnh vẫn nên nhận thua đi thôi, không thắng được Diệp Tuệ đâu.
Diệp Tuệ nhìn theo bóng lưng con ma rời đi, không khỏi nghĩ, ma nữ kia không có ý định hù dọa cô, vậy chẳng lẽ nó thật sự đang muốn nhờ cô giúp đỡ sao?