Thẩm Thuật bế Diệp Tuệ lên máy bay, anh cẩn thận đặt cô xuống ghế ngồi, những người còn lại thì cố ý chọn một chỗ cách hai vợ chồng khá xa, cho hai vợ chồng có không gian riêng tư.
Thẩm Thuật ngồi xuống, mắt Diệp Tuệ vẫn nhìn anh chằm chằm, anh cười nói: “Có nhiều thắc mắc muốn hỏi anh lắm đúng không?”
Diệp Tuệ gật đầu, trong lòng cô đúng là có rất nhiều câu hỏi, nhưng không biết phải hỏi từ đâu.
Thẩm Thuật: “Ở đây nhiều người quá, về nhà anh sẽ nói cụ thể cho em biết.”
Diệp Tuệ tỏ vẻ đã hiểu, cô nghĩ một chút rồi giơ ra ba ngón tay: “Em chỉ hỏi ba câu thôi có được không?”
Thẩm Thuật gật đầu: “Em hỏi đi.”
Diệp Tuệ mấp máy môi, hỏi câu thứ nhất: “Nếu so sánh giữa anh và em thì ai có nhiều tiền hơn?”
Thẩm Thuật cũng học theo dáng vẻ của Diệp Tuệ, đưa một ngón tay ra, chậm rãi hướng ngón tay chỉ vào mình, môi mỏng khẽ mở, nói: “anh.”
Diệp Tuệ lại hỏi: “Thế nếu so sánh giữa anh và Thẩm Tu thì ai nhiều tiền hơn?”
Thẩm Thuật cười nói: “Tất cả người của tập đoàn Thẩm thị gom tiền vào cũng không vượt được anh.”
Diệp Tuệ trợn to hai mắt, cô cũng đoán có thể Thẩm Thuật nhiều tiền hơn Thẩm Tu, nhưng không ngờ là trong mắt anh, tập đoàn Thẩm thị cũng chẳng là gì.
thì ra người có tiền thực thụ chính là người mà chúng ta không thể tưởng tượng được là họ có bao nhiêu tiền.
không thấy Diệp Tuệ nói tiếp, Thẩm Thuật hỏi: “không phải vẫn còn câu thứ ba sao?”
Diệp Tuệ lắc đầu: “Em không còn vấn đề gì cần hỏi nữa.” cô cần thời gian để tiêu hóa một sự thật là Thẩm Thuật có rất nhiều tiền.
cô nghĩ một lúc rồi thấy mệt, cơ thể vẫn còn khá yếu, dần chìm vào giấc ngủ.
thật lâu sau, Thẩm Thuật đánh thức cô dậy, cô mở mắt ra, bấy giờ mới phát hiện là bọn họ đã ở dưới khu nhà rồi, cô nhìn xung quanh rồi hỏi: “Mẹ đâu anh?” không chỉ Nghiêm Lam không ở đây mà cả nhóm Vương Xuyên Tiểu Lưu cũng đi rồi.
Thẩm Thuật nói: “Mọi người về nhà hết rồi.” Lúc Diệp Tuệ đang ngủ, anh đã thu xếp ổn thỏa mọi việc.
anh đẩy xe lăn, hai người vào thang máy, đến cửa nhà, anh mở cửa bật đèn, ánh sáng chiếu rọi cả căn phòng.
Diệp Tuệ ngồi trên salon, cô nhìn Thẩm Thuật rồi vỗ vào chỗ trống bên cạnh: “Bọn mình ngồi đây nói chuyện cho rõ ràng nào.”
Thẩm Thuật ngồi xuống, Diệp Tuệ nhìn vào mắt anh, hỏi: “Rốt cuộc thì công việc của anh là gì?”
Thẩm Thuật nghĩ, nếu bây giờ anh nói thẳng luôn cho cô biết anh chính là tổng giám đốc của Hoa Thụy thì sợ là Diệp Tuệ sẽ cần rất nhiều thời gian để đón nhận tin này.
anh muốn tối nay cô được ngủ ngon giấc.
anh chọn một cách khác để trả lời: “Ngày mai anh sẽ đưa em tới nơi làm việc của anh.”
Sau đó anh nói tiếp: “anh có một thứ muốn đưa cho em.” anh đi về phòng cầm cuốn sổ chứng nhận bất động sản ra.
anh đưa nó cho Diệp Tuệ, Diệp Tuệ nhìn rồi nói: “Đây không phải là chứng nhận nhà đất mà anh đã cho em xem hôm ở Đại Lý sao?”
Lúc đó Thẩm Thuật nói với cô là anh cầm nhầm theo, bây giờ nghĩ lại, hình như từ lần đó trở đi, Thẩm Thuật bắt đầu loáng thoáng để lộ thân phận đại gia của mình rồi thì phải.
anh nói: “Cái này anh đã muốn đưa cho em từ lâu rồi.”
Diệp Tuệ hít sâu một hơi: “nói thật đi, rốt cuộc thì anh có bao nhiêu căn nhà vậy hả?” Dựa theo tài lực của anh thì không thể chỉ có một căn phòng nhỏ này được.
Thẩm Thuật nghiêm túc suy nghĩ: “Nhiều lắm, anh không nhớ rõ nữa.”
Diệp Tuệ:!!!
Tức là, Thẩm Thuật không chỉ có một chiếc máy bay tư nhân, mà còn có vô số bất động sản đứng tên anh nữa! Diệp Tuệ ôm trán, cô cần bình tĩnh một chút, cô chịu không nổi luôn rồi.
Thẩm Thuật nhìn phản ứng của Diệp Tuệ, quả nhiên sáng mai anh mới nên nói cho cô biết chuyện anh là tổng giám đốc của Hoa Thụy.
Diệp Tuệ lơ đãng nhìn cái bàn bên cạnh salon, trên đó có đặt một bình hoa.
cô vẫn luôn cho rằng cái bình này là đồ rởm, có một lần cô đã nhắc tới trong livestream rồi, nhưng nhìn lại thì hình như cái bình này là hàng thật thì phải.
Diệp Tuệ hỏi anh: “Cái bình hoa này…”
Thẩm Thuật đáp lời nhẹ như không: “Bình này anh mua được ở buổi đấu giá, mang về bày trong nhà, nếu em thích thì anh sẽ mua thêm mấy cái nữa về.”
Diệp Tuệ: “…”
Tầm mắt cô lại rơi vào cái kệ tủ, trên đó có bày một cái bánh trà, cô nhớ mình đã từng cắt nó ra để làm món gà hương trà cho anh ăn.
Ánh mắt cô nhất thời trở nên phiền muộn hẳn.
Thẩm Thuật nhìn theo cô, thấy cô nhìn cái bánh trà, anh cười nói: “Trong nhà còn nhiều bánh trà cổ lắm, em cứ dùng thoải mái.”
Sợ Diệp Tuệ nghĩ nhiều, Thẩm Thuật lại bổ sung thêm một câu: “Em đừng để tâm đến mấy chuyện này.”
Diệp Tuệ lại ôm trán lần nữa, cái gì chứ? Kia là trà cổ sao? cô thế mà lại dùng trà cổ để hầm gà ăn!
Diệp Tuệ tiếp tục nhìn xung quanh căn nhà, vốn căn nhà được trang trí rất đơn giản, nhưng sao lọt vào mắt cô lại như được đắp thêm một vầng sáng thế nhỉ, cô lại hỏi: “Trong nhà còn có bao nhiêu đồ quý vậy?”
Thẩm Thuật nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Em thật sự muốn biết à?”
Diệp Tuệ liên tục xua tay: “không muốn không muốn.”
cô không có ý định xác minh điều gì với anh nữa đâu, vì đáp án chắc chắn là như nhau cả thôi, tất cả đồ vật trong nhà đều không thể đem ra định giá được.
Diệp Tuệ không khỏi đưa mắt nhìn trời, tài sản của chồng cô rốt cuộc nhiều đến đâu vậy hả?
đã rất muộn rồi, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật tắm rửa rồi đi ngủ, sáng hôm sau, Diệp Tuệ dậy rất sớm, cô một mực suy đoán xem cuối cùng thì thân phận thật sự của Thẩm Thuật là gì.
cô đã tưởng tượng đến vô số khả năng nhưng vẫn cảm thấy còn thiếu chút gì đó.
cô không nghĩ nữa, dù sao hôm nay cô cũng sẽ có đáp án thôi, sau khi ăn sáng xong, Thẩm Thuật đỡ Diệp Tuệ lên xe.
Xe bắt đầu đi, Diệp Tuệ hỏi anh: “Bây giờ bọn mình đi đâu vậy anh?”
Thẩm Thuật không quay đầu, chỉ đáp: “Tới nơi anh làm việc.”
Diệp Tuệ kiên nhẫn ngồi trên xe, dần dần trơ mắt nhìn anh lái xe xuống hầm gửi xe của Hoa Thụy, cô kinh ngạc nói: “anh làm việc ở Hoa Thụy sao?”
Thẩm Thuật bế cô xuống xe, đặt cô ngồi lên xe lăn: “Ừ.”
anh vẫn không giải thích rõ hơn, chỉ đẩy xe lăn đi vào một thang máy, trong thang máy này chỉ có hai người họ.
Diệp Tuệ nhìn xung quanh: “Bây giờ không phải đang trong giờ làm việc sao? Sao lại không có ai thế?”
Thẩm Thuật nhìn cô: “Đây là thang máy riêng của anh.”
Diệp Tuệ cảm thấy mình sắp điên rồi, thang máy riêng! Rốt cuộc thì anh có thân phận gì vậy? Lại còn có cả thang máy riêng nữa!
thật không thể tin được!
Hai người vào thang máy, Diệp Tuệ vẫn còn đang choáng váng, Thẩm Thuật yên lặng liếc nhìn cô, đợi lát nữa khi anh nói cho cô biết thân phận của mình, anh hy vọng cô sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Từ tối qua đến giờ Diệp Tuệ đã đón nhận toàn những chuyện cô không bao giờ ngờ đến, nhưng cô không biết rằng, chuyện khiến cô khiếp sợ nhất sắp xuất hiện ngay trước mắt cô rồi.
Đến tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra, Thẩm Thuật đẩy Diệp Tuệ ra ngoài, lúc cô tới công ty ký hợp đồng, Vương Xuyên cũng đã dẫn cô đi tham quan công ty rồi, anh ấy còn dẫn cô lên đây rồi nói muốn cho cô gặp Thẩm tổng nữa.
Diệp Tuệ kinh ngạc: “Sao bọn mình lại lên đây?”
Thẩm Thuật chưa kịp nói gì, đúng lúc này có người đi tới, là Vương Xuyên, anh ấy nhìn thấy Thẩm Thuật và Diệp Tuệ ở đây nên lại tưởng là Diệp Tuệ đã biết thân phận thật của Thẩm Thuật rồi.
Vương Xuyên đi tới gật đầu một cái với Diệp Tuệ, sau đó nhìn Thẩm Thuật rồi nói: “Thẩm tổng.”
Thẩm tổng không kịp ngăn cái mồm của Vương Xuyên lại, chỉ biết thầm thở dài trong lòng.
Diệp Tuệ ngỡ ngàng nhìn Thẩm Thuật, Thẩm Thẩm Thẩm…Thẩm tổng á? Tai cô có vấn đề phải không?
Vương Xuyên không hề biết cảm xúc của Diệp Tuệ lúc này, anh nói tiếp: “Chiều nay anh có một cuộc họp đấy ạ.”
Thẩm Thuật bình thản đáp: “Ừ.”
Vương Xuyên rời đi, Thẩm Thuật nhìn ánh mắt khiếp sợ của Diệp Tuệ, bất đắc dĩ nói: “đi vào đây rồi anh giải thích.”
Hai người vào phòng làm việc, bầu không khí rất yên tĩnh, Diệp Tuệ vẫn còn đang đắm chìm vào hai chữ “Thẩm tổng” mà Vương Xuyên vừa mới dùng để gọi Thẩm Thuật.
cô chỉ tay vào anh, lắp bắp: “anh anh anh…”
Thẩm Thuật ngồi xổm xuống, mắt nhìn thẳng vào cô, bàn tay anh phủ lên bàn tay cô, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, anh chính là tổng giám đốc của Hoa Thụy.”
Giọng nói tươi mát của anh lọt vào tai cô rất rõ ràng, Diệp Tuệ thật sự không nghe lầm, Thẩm Thuật chính là tổng giám đốc Thẩm của Hoa Thụy.
Cái người mà trước giờ chưa từng lộ diện, người mà ai ai cũng muốn được gặp một lần, thế mà lại là chồng của cô đấy!!!
Những chuyện hồi trước cô chưa hiểu, lúc này dần trở nên rõ ràng hơn, bảo sao Thẩm Thuật và Thẩm tổng đều có chung họ Thẩm, bảo sao Thẩm Thuật lại có nhiều tiền như vậy, vì anh là tổng giám đốc của một công ty giải trí lớn nhất nước cơ mà.
cô và Thẩm Thuật sống chung dưới một mái nhà, vậy mà cô lại không phát hiện ra, Thẩm Thuật giấu giỏi ghê.
Diệp Tuệ vuốt ngực, cố gắng giữ bình tĩnh: “Thẩm Thuật, anh giấu em lâu quá đấy.”
Lòng anh trùng xuống, anh nắm chặt tay cô, sốt sắng nói: “anh vẫn luôn muốn tìm cơ hội để nói cho em biết, nhưng mà…”
một giây sau, Diệp Tuệ cười rất tươi, mắt híp lại, nói: “Thẩm Thuật, anh thật là giỏi.”
Thẩm Thuật sửng sốt, Diệp Tuệ nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói lại lần nữa: “thật đấy, anh cực kỳ cực kỳ giỏi luôn.”
“Em không thể tưởng tượng nổi, chỉ một mình anh mà có thể làm đến mức này cơ.”
Diệp Tuệ không trách anh vì đã giấu cô, vì ai cũng có bí mật riêng của mình, với lại hồi trước quan hệ giữa cô với Thẩm Thuật không giống như bây giờ, việc Thẩm Thuật giấu cô cũng là có lý do.
Thẩm Thuật yên lặng nhìn cô, đôi mắt anh đen nhánh sâu thẳm, dường như không thể nhìn thấy đáy.
Trong quá khứ hơn hai mươi năm qua, gần như không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến cho cảm xúc của Thẩm Thuật dao động, kể cả là người nhà thì tình cảm gia đình cũng chỉ mỏng như tờ giấy trắng.
Trong mắt Thẩm Thuật thì tiền chỉ là con số thôi, dù nó có tăng lên bao nhiêu số không ở cuối thì anh cũng không có cảm xúc gì cả.
anh vẫn luôn cho rằng như thế, cũng nghĩ rằng mình sẽ sống cả đời như vậy, cho đến khi…
anh gặp Diệp Tuệ.
Chẳng biết từ khi nào, Diệp Tuệ đã chạy vào thế giới của anh.
cô mang theo thứ ánh sáng rực rỡ, tràn đầy sức sống, hoàn toàn trái ngược với cuộc sống trầm lặng tẻ nhạt của anh, cứ thế thấm sâu vào sinh mệnh anh một cách từ từ.
Cho đến ngày hôm nay thì anh đã không thể không có cô được.
Mỗi khi cô vui, cô buồn, cô khóc, cô cười…Thậm chí là từng câu nói của cô cũng đủ khiến cho nội tâm lạnh lẽo của anh gợn sóng.
anh muốn trao cho cô những thứ tốt đẹp nhất.
Hôm nay, Diệp Tuệ nói với anh rằng anh rất giỏi, đây không phải là lần đầu tiên cô nói câu này, ngữ điệu của cô chân thành như mọi lần, nghiêm túc khen ngợi anh.
Cảm xúc ấm áp khẽ chạm vào tim anh, chậm rãi lan ra từng mạch máu, từng chút từng chút tụ lại khiến anh xúc động không thể kìm chế.
anh nhìn cô thật sâu, một giây sau liền giang tay ra ôm cô vào lòng, anh ôm chặt lấy cô, cúi đầu nói: “Diệp Tuệ, em khen anh như vậy, anh vui lắm.”
Diệp Tuệ bị hơi thở ấm áp vây quanh, khiến tim cô đập nhanh hơn mấy nhịp, vì muốn giấu đi gương mặt ửng hồng, cô cố tình cười giỡn: “Thẩm Thuật, đem so với anh thì đúng là em nghèo rớt mồng tơi rồi.”
Trong không gian yên tĩnh, cô nghe thấy anh nói: “không sao cả, anh nuôi em.”
Diệp Tuệ cong môi cười.
Phim “Giải thoát” đã hoàn thành xong công đoạn biên tập và đang trong giai đoạn truyên truyền. Ở buổi ra mắt phim, Diệp Tuệ ngồi xe lăn đến dự.
Các fan đã cầu phúc cho cô biết bao ngày, cuối cùng cũng được nhìn thấy một Diệp Tuệ khỏe mạnh trở lại.
cô gái vừa mới trải qua sinh tử, bây giờ lại một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người rồi.
Mặc dù vẫn còn phải ngồi xe lăn, nhưng Diệp Tuệ vẫn rất bình thản, ánh mắt sáng ngời như cũ, lúc nhìn vào ống kính máy ảnh, khóe môi cô cong lên, dịu dàng mỉm cười.
“Aaaaa tôi muốn khóc quá, lúc còn sống vẫn được xem Diệp Tuệ đóng phim rồi! Nhất định sẽ mua vé ngay hôm công chiếu rồi rủ cả bạn bè đi xem!”
“Tôi biết lầu trên chỉ đang xúc động quá chứ không có ác ý gì, nhưng phải chú ý lời nói chút nha, chỉ cần Diệp Tuệ khỏe mạnh bình an là được rồi, cô ấy nhất định sẽ đóng góp nhiều tác phẩm hay hơn nữa.”
“Diệp Tuệ ngồi xe lăn vẫn xinh, như thiên thần ý!”
Bộ phim đầu tiên được công chiếu sau khi Diệp Tuệ comeback sau tai nạn gây được rất nhiều sự quan tâm chú ý, doanh thu phòng vé đã vượt hơn hai trăm triệu tệ.
Tất nhiên vẫn sẽ có những thành phần ngờ vực.
Diệp Tuệ chỉ là một nữ diễn viên phải dựa vào chuyện bị tai nạn thì danh tiếng mới đảo ngược, chuyện cô ấy vượt qua được nguy kịch đâu thể chứng minh là cô ấy có khả năng đóng phim chứ?
Sau khi trở về từ buổi công chiếu phim, khán giả hầu như đều đánh giá từ 4 đến 5 sao trên Douban*, ngay từ thời điểm đầu phim đã đạt số điểm 8,5.
*Douban là trang web đánh giá phim ảnh uy tín do người xem bình chọn.
Bộ phim này cả biên kịch và đạo diễn đều là người có danh tiếng trong ngành, kịch bản phim được chau chuốt rất tốt, nhưng nếu chỉ dựa vào hai yếu tố này thì không thể nào đạt được số điểm 8,5 như vậy.
Quan trọng nhất chính là kỹ năng diễn xuất của Diệp Tuệ, cô đã cân cả bộ phim, khiến cho khán giả cảm thấy cực kỳ lôi cuốn.
Thấy trên mạng chỉ toàn những lời khen, nhiều người vẫn còn nghi ngờ về khả năng của Diệp Tuệ, cho đến khi bọn họ tự mình tới rạp xem phim.
Trong phim “Giải thoát” Diệp Tuệ vào vai một nữ cảnh sát, từ một người mới bước chân vào ngành cho đến khi trở thành một cảnh sát ưu tú, trong quá trình cô đã bị hãm hại một lần, nhưng cuối cùng đã vực dậy được…
Diễn viên chính là một cô gái rất tự tin và kiên cường, không sợ hãi bất cứ điều gì.
sự trưởng thành của nhân vật khá giống với Diệp Tuệ, cũng chính vì thế nên bộ phim này mới làm cho người ta thêm cảm động.
Mọi người bỗng hiểu ra lý do vì sao fan của Diệp Tuệ lại thích cô đến vậy.
Khi Diệp Tuệ mới ra mắt, cô ký hợp đồng với một công ty nhỏ không mấy danh tiếng, đoàn đội của cô cũng không có nhiều kinh nghiệm, ai cũng chỉ nhớ đến cô vì mấy scandal.
Nhưng khi cô chính thức nhận được vai diễn trong một bộ phim hot, tuy chỉ là nữ phụ số ba nhưng cô vẫn thể hiện được kỹ năng diễn xuất của mình một cách xuất sắc. Ngay cả nữ chính Thường Huỳnh cũng bị phong thái của cô lấn át.
Trong show giải trí Diệp Tuệ đã bộc lộ tính cách thật của mình, hoàn toàn gây được ấn tượng với khán giả…
Bây giờ nhìn lại, Diệp Tuệ đúng là đã bị cái mác “Tiểu Thường Huỳnh” che mất hào quang của riêng mình, cho đến khi cô thực sự được công chúng nhìn nhận với thân phận một diễn viên thì ánh hào quang mới được lộ rõ.
Cho tới bây giờ, Diệp Tuệ đều không phải là cái bóng của ai cả, cô chỉ là chính cô mà thôi.
Người ngoài đều nghĩ chỉ Diệp Tuệ là bị tai nạn, chỉ có người nhà họ Thẩm là biết cả Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cùng gặp tai nạn.
Sức khỏe của Thẩm Thuật đã không có vấn đề gì, còn Diệp Tuệ chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thì cái chân bị thương cũng sẽ mau lành lại.
Lúc Diệp Tuệ nằm viện, nhà họ Thẩm sai người mang đến rất nhiều thứ, ông Thẩm vì bề bộn nhiều việc nên không thể bay tới thăm cô, nhưng vẫn thường gọi video cho Thẩm Thuật để theo dõi tình trạng của cô.
Lúc hai vợ chồng về nhà, ông Thẩm lập tức tụ họp gia đình, chỉ mời người trong nhà, chủ yếu là làm vì Thẩm Thuật và Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ ngồi xe lăn, được Thẩm Thuật đẩy vào trong nhà họ Thẩm.
Ông Thẩm tự mình ra đón, thấy Thẩm Thuật bình an đứng trước mặt, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần tụ hội này coi như là tiệc mừng sinh nhật 30 tuổi của Thẩm Thuật.
Sinh nhật 30 tuổi của Thẩm Thuật trôi qua trong sự căng thẳng lo lắng, cho nên Thẩm Sĩ hy vọng bữa tiệc này có thể bù đắp được sự nuối tiếc trong lòng họ.
Thẩm Sĩ gọi tất cả người nhà họ Thẩm tới, kể cả có việc gì quan trọng thì cũng phải về ăn mừng sinh nhật Thẩm Thuật.
Thẩm Thuật không có cảm xúc gì khi được tổ chức sinh nhật to thế này, từ nhỏ đến lớn người nhà họ Thẩm có bao giờ quan tâm đến sinh nhật của anh đâu, sao sinh nhật 30 tuổi lại tổ chức linh đình thế?
Ăn mừng cái gì? Ăn mừng anh đã tìm được đường sống trong chỗ chết sao?
Nét mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ khi nhìn Diệp Tuệ thì mới trở nên dịu dàng, xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng anh chỉ chăm chú nhìn cô thôi.
Diệp Tuệ ngồi xe lăn, tò mò đánh giá quà cáp mà mọi người mang đến tặng anh.
Cái người họ hàng mà lần trước tới châm chọc bát tự của Thẩm Thuật rồi bị cô mắng cho một trận lúc này cũng tới, còn khách khí xin lỗi hai vợ chồng cô nữa.
Ngay cả con ma tú tài đã lâu không gặp cũng bay về nhà họ Thẩm, đứng phía xa chắp tay làm lễ với Diệp Tuệ, mà cũng không biết là nó chắp tay với cô hay là với Thẩm Thuật đang đứng bên cạnh cô nữa.
Thẩm Tu và Thường Huỳnh ở thành phố lân cận tham gia sự kiện cũng bị ông Thẩm ra lệnh cưỡng chế gọi về, kết thúc công việc là vội vàng bay về nhà họ Thẩm luôn.
Thẩm Tu mang theo quà là một hộp thuốc bổ, nhung hươu, đông trùng hạ thảo và nấm linh chi, Thường Huỳnh thì tặng nhân sâm loại đắt nhất…
Diệp Tuệ: “…”
Lần tụ hội này long trọng quá nhỉ, nhận nhiều thuốc bổ như thế, người không có bệnh có khi còn sinh bệnh vì bổ quá cũng nên.