Mục lục
Tôi Có Mắt Âm Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ngân Nhi

Trần Can cũng chẳng tin là Diệp Tuệ có bản lĩnh gì, hắn muốn giành trước sự tin tưởng của Trần Tín, chứng tỏ rằng Ngô thiên sư mới là người có thể giải quyết được chuyện này.

Trần Can rất tích cực nói với Ngô thiên sư: “Thiên sư, khi nào thì bắt đầu làm phép được ạ? Có phải thầy mang theo một cái gương đi không?”

Ngô thiên sư giơ tay lên, lắc lư cái gương trước mặt mọi người, tỏ ý sâu xa nói: “Đồ không nhiều lắm, có thể bắt đầu rồi.”

Trần Can nhìn cái gương, màu sắc của nó khá trầm, còn có dấu vết xưa cũ, vừa nhìn là biết bảo vật tinh hoa.

Đồ của thiên sư quả nhiên không bình thường.

Trần Can nói: “Vậy thiên sư bắt đầu đi ạ.”

Ngô thiên sư gật đầu, hắn quay một vòng trong phòng, ánh mắt sáng quét qua từng góc nhỏ trong nhà, làm như đang nhìn thấy ma quỷ, mà thật ra là hắn chẳng nhìn thấy gì cả.

Cuối cùng, Ngô thiên sư đi tới trước mặt Trần Tín, tỏ vẻ trầm tư nói: “Trong nhà không có ma, chắc hẳn là tâm bệnh rồi.”

Diệp Tuệ buồn chán nhìn Ngô thiên sư khoác lác, cô liếc nhìn một bóng đen trong phòng, kia chính là bác gái Trương rất thích nhảy quảng trường, sao bà ấy lại ở đây?

Bác gái Trương cũng chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi, không ngờ lại gặp được con trai bà là Ngô thiên sư, bà tức giận cực kỳ, đi thẳng tới trước mặt Ngô thiên sư mà chửi ầm lên.

“Thằng bất hiếu này! Mẹ mày chết mà ngay đến một bộ đồ khiêu vũ mày cũng không thèm đốt xuống cho tao!”

Ngô thiên sư đang mải bịa chuyện, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy gương mặt tràn đầy sát khí của bác gái Trương, bị bà dọa sợ suýt thì quỳ xuống đất.

Giờ khắc này, hắn chỉ mong là mình không hề biết chút gì về thuật ma quỷ thôi, giọng nói đã có phần không mạch lạc: “Mẹ… Sao mẹ lại ở đây?”

Bác gái Trương nghĩ đến mấy bà bạn mình ngày nào cũng thay đổi một bộ đồ khiêu vũ khác nhau, còn bà thì chỉ có mỗi một bộ rách nát, lòng càng thêm tức giận.

“Mày thì sống thoải mái rồi, ăn được uống được, còn có gái đẹp để ôm, thế mà không đốt được cho mẹ mày mấy bộ quần áo à?”

Bác gái Trương chợt nhớ tới một chuyện, gương mặt hiện lên sắc hồng đáng ngờ: “Còn nữa, mày không đốt đồ khiêu vũ cho mẹ thì thôi đi, sao lại đốt cho mẹ một ông lão bằng giấy là thế nào?”

Ngô thiên sư ôm đầu chạy trốn, giải thích: “Còn không phải là vì con sợ mẹ cô đơn hay sao?”

Bác gái Trương vỗ đùi, tiếng kêu than vang vọng tới tận chân trời: “Vì thằng con bất hiếu như mày mà tao mất hết mặt mũi với các chị em rồi!”

Diệp Tuệ nhìn bác gái Trương giơ lên một cây chổi, cứ thế đập vào đầu Ngô thiên sư: “Tao đánh chết thằng con bất hiếu nhà mày!”

Những người khác không nhìn thấy ma, chỉ thấy một cây chổi bay lên giữa không trung, đánh thẳng vào Ngô thiên sư, Ngô thiên sư chạy tán loạn khắp phòng, thỉnh thoảng lại kêu lên thảm thiết: “Mẹ à, đừng đánh vào mặt!”

“Aaaaa, mông con bị mẹ đánh nát mất!”

Diệp Tuệ và Thẩm Thuật: “…”

Trần Can muốn điên luôn rồi, sao bảo là truyền nhân của phái Mao Sơn, rồi thì Quỷ Kiến Sầu cơ mà?

Cuối cùng, bác gái Trương đánh mệt quá, thương tiếc nói: “Mày đi cùng mẹ đi thôi, làm người mất mặt xấu hổ lắm, biến thành ma có mẹ bảo vệ mày!”

Bà giơ tay ra muốn kéo Ngô thiên sư đi.

Ngô thiên sư bộc phát ra một tiếng kêu gào chấn động trời cao: “Mẹ ơiiii.”

Mọi người chỉ nghe thấy Ngô thiên sư kêu lên, sau đó hắn quỳ xuống đất, dập đầu liên tục với Diệp Tuệ, nghe thấy cả tiếng “Bịch bịch bịch” trên đất.

“cô Diệp ơi, cô cứu tôi với, đừng để mẹ đưa tôi đi!”

một người đàn ông cao to bốn mươi tuổi cứ thế quỳ trên mặt đất khóc ầm ĩ, Diệp Tuệ nhíu mày, bị người lớn tuổi như vậy dập đầu với mình thế này chắc cô tổn thọ mất.

Diệp Tuệ còn chưa nói gì thì Thẩm Thuật đã cau mày, lạnh lùng nói: “Đứng lên!”

Bác gái Trương rất e dè Thẩm Thuật, bà nhanh chóng đạp cho Ngô thiên sư một phát: “không nghe thấy anh Thẩm nói gì à? Mày làm xấu mặt tao quá, còn không mau đứng lên cho tao!”

Ngô thiên sư bị đạp vẹo cả người, há miệng run rẩy đứng lên, hắn không dám nhìn mẹ mình, chỉ cầu khẩn nhìn Diệp Tuệ: “cô Diệp, cô giúp tôi đi mà.”

Diệp Tuệ chỉ có thể nói đỡ cho Ngô thiên sư: “Bác gái, bác muốn ông ấy làm gì ạ?”

Bác gái Trương nâng cao cằm nói: “Cho tôi mấy bộ đồ khiêu vũ.”

Ngô thiên sư lập tức đáp: “một trăm bộ, à không, con sẽ cho mẹ mười nghìn bộ luôn.”

Diệp Tuệ: “Vậy đã được chưa ạ?”

Bác gái Trương giơ một ngón tay lên: “Thêm một dàn loa mới nhất và một phòng tập nữa.”

Ngô thiên sư gật đầu lia lịa: “Được ạ được ạ.”

Bác gái Trương hài lòng bay đi, Ngô thiên sư vì phải chuẩn bị mười nghìn bộ đồ khiêu vũ và dàn loa nên cũng phải đi gấp.

Trải qua một hồi vật lộn khổ sở, Ngô thiên sư cuối cùng cũng có tâm một chút, hắn nhìn Trần Can nói: “Tôi không thể giúp anh rồi, anh và những người khác đang bàn bạc lên kế hoạch chiếm đoạt tài sản của anh trai anh đúng không? Tôi khuyên anh nên sống lương thiện, kết thân với đám người xấu rồi có ngày bị sét đánh chết đấy!”

nói xong, Ngô thiên sư vội vã rời đi, ngay cả cái gương cũng không cầm theo.

Ngô thiên sư cứ thế nói toạc ra bí mật của Trần Can, Trần Can sững sờ, vội vàng giải thích với anh trai: “anh, anh đừng tin ông ta, sao em có thể chiếm đoạt tài sản của anh được chứ!”

Trần Tín nghiêm mặt, trước hắn cũng nghi ngờ Trần Can, nhưng hắn không muốn tin Trần Can là loại người như thế, không ngờ Trần Can lại thật sự cấu kết với người ngoài để cướp gia sản của hắn.

Diệp Tuệ lấy thỏi son ra đưa cho Trần Tín: “anh Trần, anh nhìn xem đây là cái gì?”

Trần Tín cầm lấy thỏi son, lẩm bẩm: “Đây là thỏi son đầu tiên tôi tặng cho vợ, cô ấy thích lắm, sau khi cô ấy qua đời tôi đã chôn nó xuống đất cùng cô ấy rồi mà, sao bây giờ cô lại có?”

Diệp Tuệ nhìn ma son môi đang bay lơ lửng trên không, nói: “cô ấy đưa nó cho tôi.”

Trần Tín nhìn theo tầm mắt Diệp Tuệ, hỏi: “Là em sao?”

Sau đó, hắn cảm thấy tay mình trống trơn, thỏi son tựa như bị ai lấy đi, từ từ bay lên không trung, nó ngả xuống từng chút một, giống như đang gật đầu.

Diệp Tuệ truyền đạt lại lời của ma son môi: “cô ấy nói là cô ấy rất nhớ anh.”

Trần Tín chực khóc, hắn không ngờ sau khi vợ mất hắn vẫn có thể nói chuyện được với vợ, hắn nhìn Diệp Tuệ, nói: “cô Diệp, tôi xin lỗi vì lúc trước đã từng nghi ngờ cô.”

Diệp Tuệ lắc đầu, chuyện ma quỷ vốn không hề dễ để cho người ta tin tưởng.

cô nói: “Vợ anh nói, cô ấy báo mộng cho anh là vì muốn nói cho anh biết một chuyện.”

cô chỉ tay vào Trần Can: “Em trai anh đã sớm cấu kết với người ngoài, ý đồ cướp đoạt chức vụ của anh, anh ta không cam lòng để cho anh làm chủ công ty, vẫn luôn âm thầm giở thủ đoạn.”

Trần Can tiếp tục cãi: “Sao cô lại vu khống tôi như vậy?”

Trần Tín mặt không đổi sắc nhìn Trần Can: “anh đối xử với em không tốt à?”

Trần Can im lặng.

Trần Tín hít sâu một hơi: “Em muốn cái gì, anh sẽ giúp em thực hiện ngay lập tức, anh cũng đã tính toán cả rồi, dần dần sẽ giao lại công ty cho em mà.”

Trần Can sửng sốt: “anh…”

Trần Tín nhắm mắt lại: “Ngày mai anh sẽ cách chức của em, em cũng đừng bao giờ tới tìm anh nữa.”

Trần Can rời đi như người mất hồn, Trần Tín nhìn Diệp Tuệ: “Cảm ơn cô nhé, cô Diệp.”

Diệp Tuệ: “Tôi chỉ tiện thì giúp thôi.”

Sau khi Diệp Tuệ và Thẩm Thuật ra về, Trần Tín lại đứng nói chuyện với không khí, mặc dù hắn không nhìn thấy vợ, nhưng chỉ cần vợ hắn có thể nghe được lời hắn nói thì hắn cũng vui rồi.

Vì Lỗ Hữu Phú đắc tội với Thẩm Thuật nên công ty Phú Quang giờ đã mai danh ẩn tích, Vương Xuyên muốn kể chuyện này cho Diệp Tuệ nhưng lại bị Thẩm Thuật thẳng thừng ngăn lại.

Trong bóng đêm, ánh đèn đường chiếu vào trong xe, khó khăn lắm mới chiếu sáng được góc mặt nghiêng của Thẩm Thuật, đường nét rõ ràng, ngũ quan thâm thúy, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng.

Thẩm Thuật đánh tay lái, nói: “Ngậm chặt miệng cho tôi.”

“Thẩm tổng.” Đầu bên kia Vương Xuyên không thể nào hiểu nổi, “Sao không thể nói thẳng cho Diệp Tuệ biết ạ?”

“Diệp Tuệ vẫn chưa biết là tôi có liên quan đến Hoa Thụy.” Dừng một chút, anh nói thêm: “Tạm thời không cần để cô ấy biết.”

Về sau anh sẽ tìm cơ hội nói cho cô nghe, anh không hi vọng cô sẽ biết chuyện này từ miệng người khác.

Vương Xuyên sửng sốt, sau đó suy nghĩ lại những chuyện khó hiểu hồi trước. Lúc Diệp Tuệ đến Hoa Thụy, Thẩm tổng không những không gặp cô mà còn tránh đi, lúc vô tình gặp trong thang máy, Diệp Tuệ cũng không biết anh ta là đồng nghiệp của Thẩm Thuật…

“Được ạ, việc này em nhất định sẽ giúp sếp lừa cô ấy.” Vương Xuyên rất có nghĩa khí mà đồng ý.

Tắt cuộc gọi của Vương Xuyên, Thẩm Thuật vừa lái xe vừa gọi cho Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ vừa kết thúc công việc thì nhận được cuộc gọi của anh, anh hỏi: “Em xong việc chưa?”

cô cười nói: “Em xong việc từ sớm rồi, vừa đi ra khỏi trung tâm thương mại.”

Hai người đã hẹn nhau tối nay đi ăn nên Diệp Tuệ đã bảo lái xe bảo mẫu đi trước, vì tránh không để ai phát hiện ra lúc cô đứng chờ Thẩm Thuật ở đây, cô đã ngụy trang rất kỹ càng.

Lúc đi ra cô còn thay áo khoác ngoài, kể cả phóng viên giỏi nhất cũng không thể nhận ra.

Cuối thu gió lạnh, lùa vào mặt cũng thấy đau nhức, Diệp Tuệ kéo khăn quàng cổ che kín mặt nên không thấy lạnh lắm.

Thẩm Thuật nói: “anh sắp đến rồi, em chịu khó đợi anh một lúc nữa nhé.”

“không sao đâu, anh lái xe chậm thôi, phải chú ý an toàn…” Diệp Tuệ còn chưa nói hết câu thì bỗng nghe thấy một tiếng nổ mạnh ở đầu bên kia.

Hình như là tiếng hai chiếc xe đâm vào nhau, tạo thành một tiếng va chạm cực lớn truyền vào trong điện thoại, âm thanh kinh khủng đó gần như suýt làm thủng màng nhĩ của cô luôn.

Cùng lúc đó, kết nối điện thoại bị cắt đứt, đầu bên kia không nghe thấy tiếng của Thẩm Thuật nữa.

Diệp Tuệ gần như mất trí, vội vàng gọi lại vào số anh, tay cô bắt đầu run lên, khó khăn lắm mới bấm được.

Thế nhưng trả lời cô chỉ có một giọng nữ lạnh lẽo: “Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy…”

Diệp Tuệ nhét di động vào túi áo rồi chạy nhanh đến chỗ Thẩm Thuật, chân cô vẫn đi giày cao gót, mỗi bước chạy đều vô cùng đau đớn.

Chợt thấy xung quanh có tiếng gió lùa qua tai, cùng với tiếng người ta nói chuyện: “Đằng trước hình như có tai nạn xe rồi.”

Diệp Tuệ tiếp tục chạy về phía Thẩm Thuật, cô thấy đám đông mỗi lúc một chật chội hơn, khăn quàng đã tuột xuống, đôi môi dưới khẩu trang giờ đã trắng bệch, mũ đội trên đầu cũng suýt bị rơi lúc chen chúc.

Đám đông vây xem rối rít rời đi, chỉ có Diệp Tuệ là đi ngược hướng với bọn họ, tiến về phía Thẩm Thuật.

cô có thể cảm nhận được rất rõ tim mình đang đập rất nhanh, cùng với tiếng động của tim đập vào lồng ngực, truyền thẳng vào lỗ tai. Cảm giác cuồng loạn này khác với lúc cô vui sướng ăn đồ ngọt, cũng khác với nhịp tim tăng nhanh sau khi vận động.

Vì cô lo lắng cho anh, nên mới căng thẳng tột độ như vậy.

Giờ phút này, Diệp Tuệ căn bản không có thời gian suy nghĩ đến những vấn đề phức tạp kia, cô chỉ tự hỏi rằng, đối với cô, Thẩm Thuật chỉ là người một nhà thôi sao? Cảm giác của cô đối với anh chỉ là muốn bảo vệ thôi sao?

Trừ mấy điều đó ra, Thẩm Thuật đối với cô rốt cuộc còn là thế nào nữa…

Bước chân cô cực kỳ gấp gáp, chẳng buồn quan tâm xem có ai nhận ra mình không, cũng không thèm để ý đến hình tượng của một ngôi sao, cứ thế chạy như điên trên đường.

Trong màn đêm, ánh trăng cũng ảm đạm u ám, khiến cho lòng người thêm thắt lại, tầm mắt mờ đi, ngay đến ánh đèn đường cũng không thể soi sáng con đường phía trước nữa rồi.

Diệp Tuệ chỉ cảm thấy lòng mình rất hỗn loạn, suy nghĩ và cảm xúc cũng như vừa bị rửa sạch sẽ trở nên trống rỗng, dường như phía sau như trống rỗng ấy, trong đầu cô chỉ còn lại duy nhất một cái tên.

một cái tên mà cô luôn tâm niệm.

Thẩm Thuật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK