• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều tan trường, Giang Dụ Thần theo như đã nói đến đón Hạ Nhiên Y, nhưng lần này còn chở theo một cô gái khác, cô gái ngồi ở ghế phụ hạ kính xuống tươi cười ngọt ngào với Hạ Nhiên Y lúc cô đến gần xe, cô gái với nước da trắng hồng, mái tóc dài xoăn nhẹ tự nhiên màu nâu sáng, cách trang điểm vô cùng tự nhiên, thêm quần áo nhìn sơ cũng biết xuất thân là một tiểu thư.

"Nhiên Y, mau lên xe" Cô gái vui vẻ hối Hạ Nhiên Y lên xe, nụ cười ngọt ngào tựa như ánh nắng mùa xuân.

Hạ Nhiên Y mở cửa ghế sau ngồi vào, cô gái kia liền quay xuống phấn khích nói: "Chào Nhiên Y, chị tên Tô Tiểu Vy, là vợ sắp cưới của Dụ Thần, chị nghe nói em là em gái cùng cha khác mẹ vừa nhận lại của bác trai, chị vui lắm, chị còn sợ sau này gả cho Dụ Thần rồi sẽ không có ai trò chuyện mỗi ngày"

"Còn anh thì sao?" Giang Dụ Thần nghiêng đầu về phía Tô Tiểu Vy, buông câu trêu chọc.

Tô Tiểu Vy chun mũi đáng yêu: "Anh bận như vậy em không muốn cùng anh ở chung một chổ đâu, chán lắm, sau này có Nhiên Y rồi, em sẽ cùng em ấy nói chuyện đi chơi"

Hạ Nhiên Y im lặng quan sát, Tô Tiểu Vy so với cô còn ngây thơ hơn rất nhiều, cách mà Giang Dụ Thần đối xử với cô gái ấy vô cùng nâng niu, trên môi luôn nở nụ cười mỗi khi nghe Tô Tiểu Vy nói chuyện, người đàn ông hai mặt này thật quá kinh tởm.

"Nhiên Y, chẳng phải hơn một tuần nữa em thi đại học sao? Có gì căng thẳng hay khó khăn cần chị giúp không?" Tô Tiểu Vy mong đợi hỏi.

"Không có, cám ơn chị" Hạ Nhiên Y nhanh chóng lên tiếng từ chối, cô ngay lúc này chẳng khác gì kỳ đà đáng ghét mà người ta vẫn hay nhắc tới.

Tô Tiểu Vy thở dài quay qua Giang Dụ Thần trách móc: "Anh em hai người đúng là giống nhau, không cho em giúp gì cả"

Giang Dụ Thần một tay đặt ở vô lăng, một tay bị Tô Tiểu Vy nắm lấy lay liên một cái mạnh, nghe lời trách của cô vợ sắp cưới, anh liền nở một nụ cười cưng chiều: "Việc của em là vui vẻ, không phải lo nghĩ về bất cứ việc gì cả"

Nghe những lời Giang Dụ Thần nói, nhìn Tô Tiểu Vy cười đến tít mắt, Hạ Nhiên Y bên ngoài không thể hiện, bên trong lại cười nhạt, cô không những gặp được một kẻ tồi, mà còn bị kẻ tồi biến cô thành người thứ ba.

Đến một nhà hàng cách trường Hạ Nhiên Y gần hai mươi phút đi xe, lúc di chuyển lên chổ đã đặt trên lầu, Tô Tiểu Vy ôm cánh tay Giang Dụ Thần nói đủ thứ chuyện trên đời, nụ cười trên môi anh cũng chưa từng tắt.

Hạ Nhiên Y đi bên cạnh Tô Tiểu Vy, trong lòng không khỏi cảm thán trước kẻ dối trá Giang Dụ Thần. Điều kiện Giang Dụ Thần vốn không tồi, lý do lừa dối Tô Tiểu Vy chỉ có thể là cố tình tỏ ra chân chính, chờ đến lúc kết hôn mới lên giường.

Dù mới quen biết Giang Dụ Thần nhưng Hạ Nhiên Y đã phần nào đoán được con người thật của anh, tham lam chính là từ ngữ hình dung con người Giang Dụ Thần. Chỉ tội cho Tô Tiểu Vy quá ngây thơ không biết chồng chưa cưới mà cô ta yêu thương lại lên giường với cô gái khác, cô gái đó lại được anh nói là em gái cùng cha khác mẹ. Giang Dụ Thần quả thật rất giỏi qua mặt người khác, nhưng chẳng ai biết được sự thật đó ngoài Hạ Nhiên Y.

Bước vào phòng ăn riêng theo dạng gia đình, ngoại trừ Giang Dụ Minh và Vương Tư Tuệ ra thì còn một cặp vợ chồng trung niên khác, theo như Hạ Nhiên Y đón hai người đó chính là cha mẹ của Tô Tiểu Vy, vẫn còn một người đàn ông khác tầm trên dưới ba mươi tuổi, nhìn nửa mặt cũng thấy rất quen thuộc.

Người đàn ông nghe tiếng Tô Tiểu Vy lễ phép chào hỏi liền xoay đầu, anh ta vừa quay lại thì Hạ Nhiên Y một phen sửng sốt nhìn người đàn ông đó, miệng vô thức gọi: "Thầy?"

"Anh, anh là thầy dạy Nhiên Y sao?" Tô Tiểu Vy giương mắt ngạc nhiên, vẻ mặt vô cùng mong chờ.

"Phải, anh là thầy chủ nhiệm của Nhiên Y"

"Thật trùng hợp" Tô Tiểu Vy vui vẻ, từng ánh mắt nụ cười đều toát lên sự trong trẻo.

Giang Dụ Thần đưa mắt nhìn sang Hạ Nhiên Y, một chút biểu cảm khác thường trên mặt cô cũng không có. Anh khẽ nhếch môi ẩn ý, kéo ghế bên cạnh anh trai Tô Tiểu Vy cho cô vợ sắp cưới, sau đó kéo ghế bên cạnh còn lại của anh đưa mắt ra lệnh cho Hạ Nhiên Y ngồi xuống.

Trong lúc mọi người trò chuyện vui vẻ, Hạ Nhiên Y lại trầm mặc không nói một lời, thầy chủ nhiệm của cô là một người tốt, hẳn anh cũng bị vẻ bề ngoài của Giang Dụ Thần che mắt, suy cho cùng người tổn thương nhất chính là Tô Tiểu Vy.

Trong suốt ba năm học, thầy chủ nhiệm đã đối xử với Hạ Nhiên Y cực kỳ tốt, cô không thể làm ngơ nhìn Giang Dụ Thần làm tổn thương em gái của thầy ấy.

Đột nhiên có bàn tay sờ đùi, Hạ Nhiên Y giật mình thoát khỏi suy nghĩ, phát hiện Giang Dụ Thần ngồi giữa cô và Tô Tiểu Vy vẫn không an phận, bàn tay liên tục vuốt ve làn da dưới váy cô.

"Tô Hiểu, Nhiên Y trong lớp có ngoan không? Có nghịch phá làm phiền người khác không?" Vương Tư Tuệ muốn nhân cơ hội kiểm tra xem Hạ Nhiên Y trong lớp như thế nào, tính cách lầm lầm lì lì của cô chỉ sợ bị bạn bè cô lập, đã vậy trên trường có chuyện vui buồn gì Hạ Nhiên Y cũng chưa bao giờ hé môi nhắc đến một lần.

"Dì an tâm, Nhiên Y trong lớp rất ngoan, cũng không tụ tập bạn xấu ăn chơi mà trốn học" Tô Hiểu khi nhắc về Hạ Nhiên Y không khống chế được biểu hiện tự hào trên mặt.

Bàn tay đang động trên đùi Hạ Nhiên Y chợt dừng lại, thay vào đó là ngón tay gõ lên từng nhịp một. Hạ Nhiên Y cảm giác bản thân sắp bị ngộp thở trong khung cảnh hiện tại, cô đứng lên trong sự ngỡ ngàng của mọi người, giọng nói yếu ớt vang khẽ.

"Con xin phép đi toilet"

Nói xong Hạ Nhiên Y liền xoay người đẩy cửa ra ngoài, đi hết dãy hành lang dẫn đến một hành lang khác ngoài trời, Hạ Nhiên Y mệt mỏi hít thở không khí len qua cây xanh thổi đến, cứ nghĩ sẽ gục ngã ngay tại đó.

"Nhiên Y"

Nghe gọi tên, Hạ Nhiên Y quay người lại, phát hiện Tô Hiểu đã đứng sau lưng mình, cô còn chưa biết phải nói gì thì anh đã lên tiếng trước: "Sao em lại giấu anh?"

"Quan trọng sao?" Hạ Nhiên Y quay mặt ra ngoài tránh né.

Tô Hiểu xoay người Hạ Nhiên Y lại, nắm chặt lấy hai vai cô nghiêm mặt nói: "Nhiên Y, chuyện này còn không quan trọng? Chuyện em được cha ruột nhận lại ngay cả một tiếng cũng không nói, nếu hôm nay không phải vô tình biết được, em định giấu anh đến bao giờ?"

Hạ Nhiên Y chẳng còn mặt mũi đối diện với Tô Hiểu vì chuyện liên quan đến Tô Tiểu Vy và Giang Dụ Thần, cô gạt tay anh ra khỏi vai mình, chán nản nói: "Thầy, em mệt rồi, xin thầy đừng quản em nữa"

Dứt lời Hạ Nhiên Y bỏ đi một mạch, bước chân vội vàng bước nhanh trên hành lang không một bóng người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK