Vài phút sau có người gõ cửa, Giang Dụ Thần bước ra mở rồi xoay người trở vào.
Minh Huê nhìn thấy sắc mặt không tốt của Giang Dụ Thần và Hạ Nhiên Y cũng đoán được cả hai vừa xảy ra tranh cãi, cô không muốn xen vào quá nhiều nên chỉ hỏi vào vấn đề: "Chuyện gì lại gọi em gấp vậy?"
Giang Dụ Thần cầm chiếc váy đưa ra, giọng điệu lộ rõ sự phẫn nộ: "Bản thiết kế hoàn chỉnh đã thống nhất, tại sao em lại tự ý thay đổi?"
Minh Huê cầm chiếc váy, nghe xong liền hiểu ra, vội giải thích: "Bởi vì em thấy Nhiên Y chỉ mới mười tám tuổi, mặc váy kín cổ dài tay trông sẽ rất già dặn, nên em mới chuyển sang kiểu hở vai cho trẻ trung"
"Nếu như em muốn đổi cũng phải hỏi qua ý anh, đằng này em..." Giang Dụ Thần tức đến không nói nên lời, liếc thấy biểu cảm Hạ Nhiên Y vẫn thờ ơ không muốn bận tâm nữa khiến anh càng bực hơn.
Nhận thức được tình hình không mấy tốt, Minh Huê vội dập tắt cơn nóng của Giang Dụ Thần: "Em có mang theo đồ, để em sửa váy lại"
"Không cần đâu chị, cứ để như vậy đi" Hạ Nhiên Y cất tiếng ngăn lại.
Cả Giang Dụ Thần và Minh Huê đều khó hiểu nhìn về phía Hạ Nhiên Y, cô đứng dậy lấy chiếc váy đặt lại lên lưng ghế, ảm đạm nói: "Em rất thích nó, không cần phải sửa"
Nói rồi Hạ Nhiên Y đi lấy giày sandal mang vào, không nói lời nào rời khỏi phòng, đã xác nhận được Giang Dụ Thần bị oan nhưng trong lòng Hạ Nhiên Y lại rất khó chịu, cứ luôn có cảm giác bị lừa dối.
Giang Dụ Thần đuổi theo Hạ Nhiên Y, cô đi từng bước chậm rãi trên cát, anh chạy đến bên cạnh giữ cô lại, khổ sở giải thích: "Là vì Minh Huê không biết nên mới đổi sang kiểu váy đó, anh thật sự vô tội mà".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================
"Em biết rồi" Hạ Nhiên Y lơ đễnh đáp.
"Nhiên Y"
"Anh phiền quá!"
Cơn giận từ đầu cũng không kìm nén được nữa, Hạ Nhiên Y cáu gắt quát lên cùng vẻ mặt đầy tức giận. Đối diện với Hạ Nhiên Y là gương mặt sững sờ của Giang Dụ Thần, cô áy náy thu lại dáng vẻ thông thường, đẩy tay anh đang nắm cánh tay cô.
"Xin lỗi, để em yên tĩnh một lát"
Trải qua nhiều chuyện, Giang Dụ Thần biết Hạ Nhiên Y ghen tuông, nhưng trước đó anh chỉ nghĩ đơn giản anh và cả Minh Huê đều đã có gia đình riêng, vả lại ở tư cách bạn bè thân thiết giúp đỡ trong công việc cũng là chuyện bình thường, không ngờ kết quả lại khiến Hạ Nhiên Y hiểu lầm.
Giang Dụ Thần dành cả một buổi tối dỗ dành Hạ Nhiên Y, vứt bỏ cả sỉ diện mè nheo làm nũng, cho đến mất nhẫn nại trực tiếp dùng thân chịu tội. Hạ Nhiên Y miệng nói không giận không trách nhưng mặt mày lúc nào cũng lạnh tanh, dùng cơ thể nhiệt tình chịu tội cô cũng không có ý muốn đón nhận.
Sức chịu đựng của Giang Dụ Thần đạt đến giới hạn, anh thở dốc phía trên Hạ Nhiên Y, ánh mắt dần chuyển sang tăm tối, thấp giọng đe dọa: "Nhiên Y, hay nhân lúc này chúng ta sinh một đứa?"
Hạ Nhiên Y cả kinh tròn mắt nhìn Giang Dụ Thần, tinh thần đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, cảnh giác phòng vệ tự nhiên cũng dâng đến mức cao nhất.
"Em im lặng là đồng ý nhé?" Giang Dụ Thần vừa nói vừa tháo "đồ bảo hộ" vứt xuống sàn, vẻ mặt hào hứng mong chờ.
"Cút đi!" Hạ Nhiên Y bực dọc đá vào người Giang Dụ Thần, nước mắt tủi hờn lại chảy ra vì bị anh đùa giỡn.
Giang Dụ Thần nằm xuống bên cạnh ôm Hạ Nhiên Y vào lòng, hối hận nhận tất cả tội trạng đã gây ra: "Xin lỗi, anh sai rồi, lẽ ra anh anh phải giữ chừng mực trong mối quan hệ với Minh Huê, cũng không được làm em buồn, đều tại anh suy nghĩ không thấu đáo mới xảy ra chuyện hôm nay. Nhưng chuyện chiếc váy đó chỉ là vô tình, còn yêu em mới là anh cố ý"
Nghe câu tỏ tình bất ngờ, Hạ Nhiên Y bất giác cong môi cười, bao nhiêu khó chịu cũng được giải tỏa. Hạ Nhiên Y hiểu ra, cô vì ghen với Minh Huê, tự cho rằng hai người họ tình cũ không rủ cũng đến để rồi tự cô cảm thấy không vui.
Giang Dụ Thần chợt luồn tay ôm một bên phía dưới xương hàm Hạ Nhiên Y, nâng mặt cô lên đặt lên trán một nụ hôn, ám ảnh bộc bạch: "Nhiên Y, em ghen đáng sợ thật"
Mi mắt Hạ Nhiên Y chớp nhẹ một cái cũng đủ khiến Giang Dụ Thần say đắm, dáng vẻ yếu đuối của cô lúc này chính là vũ khí tối thượng để chiến đấu với sự mạnh mẽ của một người đàn ông.
Tiếng thở dài bất lực của Giang Dụ Thần vang lên trong không gian yên tĩnh, lần nữa chịu thua trước Hạ Nhiên Y: "Cái gì anh cũng sai, chỉ có yêu em là đúng"
Cánh tay Hạ Nhiên Y vòng qua ôm người Giang Dụ Thần, vùi mặt vào cổ anh tìm chỗ thoải mái nhắm mắt. Cuộc mâu thuẫn về chiếc váy cùng lòng tin chính thức kết thúc.