• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Nhiên Y nằm trên cánh tay Giang Dụ Thần, xoay lưng với anh, cả người anh ôm siết từ phía sau, mồ hôi khiến hai cơ thể trở nên nhớp nháp.

Đôi mắt Hạ Nhiên Y lim dim buồn ngủ, thều thào hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Giang Dụ Thần xoay đầu nhìn đồng hồ điện tử trên tủ cạnh đầu giường, hôn lên tóc Hạ Nhiên Y, đáp: "Bảy giờ rưỡi"

"Anh xuống dọn dẹp rửa chén đi"

"Anh không muốn, em rửa đi" Giang Dụ Thần lười biếng không muốn động.

Hạ Nhiên Y khép hờ mi mắt, buồn ngủ từ chối: "Em mệt"

Giang Dụ Thần cười lạnh, nhướng người quan sát biểu hiện của Hạ Nhiên Y, thẳng thừng vạch trần: "Suốt buổi em chỉ nằm một chổ còn dám than mệt"



Tiếng cười khe khẽ của Hạ Nhiên Y vang lên, hô hấp nặng nề dần dần bình thường trở lại. Khóe môi Giang Dụ Thần cong lên mãn nguyện, bình yên chìm vào giấc ngủ.

Chín giờ hơn Giang Dụ Thần đánh thức Hạ Nhiên Y dậy về nhà, vẻ mặt cô bơ phờ mở mắt không lên, ngồi ngây ngốc trên giường vài phút mới tỉnh táo leo xuống giường.

Lúc Hạ Nhiên Y tỉnh dậy lần nữa thì đã sang ngày mới, lập tức hoảng hồn ngồi bật dậy, cô nhớ tối qua ngủ quên trên xe, Giang Dụ Thần đưa cô vào nhà, nhỡ như bị Giang Dụ Minh và Vương Tư Tuệ nghi ngờ thì nguy.

Hạ Nhiên Y xuống nhà, từng bước chân đều cứng nhắc vào bếp, Vương Tư Tuệ nhìn cô một cái, tiếp tục loay hoay dọn bữa sáng cho con gái.

Cả hai cùng ngồi xuống bàn, trong lúc Hạ Nhiên Y ăn, Vương Tư Tuệ khó xử lên tiếng: “Nhiên Y, dù chúng ta bây giờ được bước vào nhà họ Giang có ăn có mặc, có chỗ ở đàng hoàng, nhưng chúng ta không thể đua đòi để sống như những người có tiền được. Mẹ biết con vẫn đang ở tuổi muốn làm những việc mình thích, nhưng mẹ không phải là người giàu có, cũng không thể cho con trở thành một nàng tiểu thư...”

Hạ Nhiên Y phần nào đoán được ý của Vương Tư Tuệ, cô nóng lòng thúc giục: “Mẹ, mẹ cứ nói thẳng đi”

Nét mặt Vương Tư Tuệ thoáng lên sự mất tự nhiên, lưỡng lự nói thẳng: “Dụ Thần sinh ra đã được làm công tử có tiền, mẹ không cấm con không được thân thiết với anh, nhưng mẹ hy vọng con đừng tham gia vào những cuộc vui cùng Dụ Thần, chúng ta không có tiền, cũng chẳng có địa vị, mẹ chỉ sợ bạn bè anh con không thích con rồi nhỡ...”

“Mẹ” Hạ Nhiên Y ngắt lời Vương Tư Tuệ, biểu cảm cực kỳ kiên định phân tích: “Dụ Thần anh ấy thật sự rất chú tâm vào sự nghiệp, mẹ trông bạn bè anh ấy có vẻ ăn chơi nhưng họ đều có công ăn việc làm ổn định, vả lại anh ấy cùng bạn bè cũng không phải mới lớn, con cũng chẳng làm gì động chạm đến họ nên mẹ đừng lo”

Vương Tư Tuệ thở dài phiền não, dáng vẻ không mấy tốt: “Ban đầu mẹ cứ nghĩ nếu lấy Dụ Minh thì có thể cho con cuộc sống sung sướng, nhưng thế giới của người có tiền quá phức tạp, cũng có quá nhiều cạm bẫy, mẹ sợ mẹ không bảo vệ được con”

Hạ Nhiên Y cong môi cười, trong đôi mắt lộ rõ sự bình thản, trấn an bà: “Con lớn rồi, chuyện nên hay không nên cũng đã tự mình trải qua, mẹ cứ lo lắng mãi cũng chẳng được gì, mẹ hãy để con tự lựa chọn và chịu trách nhiệm với cuộc sống của con”

Nỗi lòng của người làm mẹ từng có con gái đi sai đường vốn không dễ dàng, nhất là khi Vương Tư Tuệ vẫn chưa chắc chắn được đứa bé đã mất trong bụng Hạ Nhiên Y là do cô yêu đương mù quáng hay bị người ta hại. Nhưng giống như Hạ Nhiên Y nói, bà có lo lắng thì cũng không thể thay đổi được điều gì, sóng gió ngoài xã hội kia còn rất nhiều không thể tránh, chỉ cần con gái bà bình an vô sự đã là phúc đức lớn.



Vì lo rầu chuyện thu mua công ty nhà Tô Tiểu Vy, Giang Dụ Minh phải đích thân đến công ty kiểm tra tình hình, buổi chiều về sớm cùng Giang Dụ Thần.

Ngay khi Vương Tư Tuệ về phòng giúp Giang Dụ Minh thay đồ vest ra, Giang Dụ Thần vào trong bếp liền cưỡng hôn Hạ Nhiên Y, đến giây thứ mười liền bị cô nhéo vào eo phải rời ra.

“Lưu manh!” Hạ Nhiên Y thấp giọng mắng.

Giang Dụ Thần nhếch môi cười, chống tay lên thành bếp nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, ẩn ý cất tiếng: “Em có biết hôm nay anh gặp ai không?”

Hạ Nhiên Y múc canh ra tô lớn, lơ đễnh hỏi: “Ai?”

“Hạ Chi Quang”

Hành động của Hạ Nhiên Y sững lại vài giây, rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ thản nhiên, vờ không quan tâm bưng canh đến bàn ăn đặt xuống.

Giang Dụ Thần kéo ghế ngồi xuống, hứng thú dõi mắt theo biểu hiện của Hạ Nhiên Y: “Em không hỏi anh gặp ông ta vì lý do gì à?”

“Lý do gì?” Hạ Nhiên Y máy móc thực hiện theo lời Giang Dụ Thần.

“Ông ta muốn mua lại một nửa cổ phần công ty của nhà Tô Tiểu Vy để làm của hồi môn cho con gái riêng của vợ”

Ánh mắt của Giang Dụ Thần vẫn dán chặt trên Hạ Nhiên Y, cô cười nhạt, trong nụ cười mang theo sự chua xót lẫn lạnh lùng. Anh khẽ cười, giọng nói thì thào gợi nhớ cho cô: “Không cần ghen tỵ, chồng em đáng giá bạc tỷ đây”

Hạ Nhiên Y buồn cười, chẳng thèm bận tâm đến việc Hạ Chi Quang đã quên đi đứa con gái ruột là cô, nếu ngày đó ông ta thật sự là một người cha tốt đã không nhẫn tâm bỏ rơi mẹ con cô chạy theo người phụ nữ có tiền khác.

Ngày xưa Hạ Nhiên Y rất ghét Hạ Chi Quang vì bỏ đi trong lúc cô và Vương Tư Tuệ vô cùng cực khổ, nhưng nay mẹ cô đã có chốn bình yên để gửi gắm, tiếp tục ghét ông ta chỉ khiến chính bản thân cô thêm khó chịu.

“Mà sao anh biết ông ấy là cha em?”

“Trong giấy khai sinh có để” Giang Dụ Thần ăn vụng trước, thong thả trả lời.

“Để ý kỹ vậy à?” Hạ Nhiên Y kéo ghế ngồi xuống cạnh Giang Dụ Thần, trên mặt hiện lên nét cười.

Giang Dụ Thần cười hắt ra tự đắc, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn Hạ Nhiên Y, tự tin bổ sung: “Anh còn để ý ở ngực trái em có nốt ruồi son cực kỳ bé, lợi hại không?”

Hạ Nhiên Y không có bất kỳ cảm xúc nào trên mặt, nhân lúc Giang Dụ Thần không chú ý liền dậm mạnh chân lên chân anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK