Mãi đến gần sáng mới chợp mắt, lúc Hạ Nhiên Y thức dậy Giang Dụ Thần đã không thấy đâu. Cô mệt mỏi rời giường vào toilet làm vệ sinh cá nhân, mang bộ dạng ỉu xìu xuống nhà.
Giang Dụ Thần ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, đúng lúc chạm mặt Hạ Nhiên Y liền lên tiếng dặn dò: “Em ăn sáng đi, anh đến công ty”
Kể từ khi quyết định thu mua lại công ty của nhà Tô Tiểu Vy thì công việc lúc nào cũng bận rộn, Giang Dụ Thần mỗi tuần đều đến công ty cả bảy ngày, có điều hôm nào cũng về sớm ăn cơm rồi giải quyết công việc ở nhà.
Hạ Nhiên Y nghĩ ngợi một chút liền nhanh chân đến gần Giang Dụ Thần, e dè gợi hỏi: “Hôm nay em về nhà với mẹ, chiều anh tan làm sang đón nhé?”
Biểu cảm Giang Dụ Thần cau có bất mãn, Hạ Nhiên Y hiểu ý liền trấn an anh: “Em không bỏ anh đâu”
“Anh mà sợ em bỏ sao?” Giang Dụ Thần cười lạnh tự cao, hai giây sau liền bày ra dáng vẻ ủy khuất: “Em hứa rồi đó”
Hạ Nhiên Y cong môi cười bất đắc dĩ, gật đầu mạnh khẳng định.
“Thay đồ đi, sẵn xe anh đưa em đi”
“Đợi em một lát” Hạ Nhiên Y nhanh chóng chạy lên lầu thay quần áo, chưa đến năm phút đã có mặt dưới nhà.
Sau khi đưa Hạ Nhiên Y về nhà Giang Dụ Minh, Giang Dụ Thần không vào mà đến thẳng công ty. Hạ Nhiên Y lòng dạ thấp thỏm vào nhà, không ngừng cổ vũ bản thân phải cứng rắn đối diện với hiện thực.
Buổi sáng Giang Dụ Minh cũng đã đến công ty một chuyến, ở nhà chỉ còn Vương Tư Tuệ, trùng hợp hai mẹ con có khoảng thời gian riêng.
“Con ăn gì chưa?”
“Chưa ạ”
Vương Tư Tuệ bất chợt khựng lại, chuyện Hạ Nhiên Y giấu bà sống chung với Giang Dụ Thần không nói vì cả hai đã kết hôn, nhưng chuyện ăn uống lại bỏ bê là cực kỳ không nên về lâu dài.
Vẻ mặt Vương Tư Tuệ lộ rõ lo lắng, muốn mắng lại mắng không được: “Hai đứa không ăn uống tử tế thường xuyên à?”
Hạ Nhiên Y theo sau Vương Tư Tuệ vào bếp, tâm trạng thoải mái hơn một chút minh oan cho Giang Dụ Thần: “Anh ấy có chuẩn bị đồ ăn sáng rồi nhưng con dậy muộn, sẵn đi chung xe nên con không ăn để anh ấy kịp giờ làm”
Vương Tư Tuệ múc đồ ăn sáng tự nấu cho Hạ Nhiên Y, vừa ngồi xuống bàn liền không nhịn được thở dài nhọc lòng. Cảm xúc trong Vương Tư Tuệ vẫn nhớ như in ngày hôm đó, Hạ Nhiên Y vừa nhập học không bao lâu Giang Dụ Thần đã đến và nói rõ mối quan hệ với con gái bà, bà không dám tin Giang Dụ Thần nghiêm chỉnh cưng chiều em gái mà bà ấn tượng lần đầu tiên bỗng chốc sụp đổ, bà càng không ngờ người khiến con gái bà có thai lại là anh.
Vương Tư Tuệ lúc đó đã rất hối hận khi bước vào nhà họ Giang, nếu hai mẹ con bà vẫn nương tựa nhau mà sống như trước kia thì Hạ Nhiên Y đã không phải trải qua chuyện quan trọng đời người đó, cũng may Giang Dụ Thần vẫn còn lương tâm chịu trách nhiệm và kết hôn với con gái bà.
Dù là vậy Vương Tư Tuệ lại không thể nào chấp nhận được chuyện Hạ Nhiên Y và Giang Dụ Thần vượt mức bình thường trong tình cảm, nhưng rồi hai lần Hạ Nhiên Y nói dối bà ở lại ký túc xá không về để ở cùng Giang Dụ Thần, che giấu nói đỡ cho anh trong cuộc trò chuyện trong bếp, và cả bất chấp tất cả công khai.
Vương Tư Tuệ cuối cùng cũng hiểu, Hạ Nhiên Y đã trưởng thành, dù với thân phận của cả bốn người trong nhà đều trở nên phức tạp, nhưng Giang Dụ Minh không phản đối, Giang Dụ Thần lại chăm lo cho Hạ Nhiên Y còn tốt hơn người mẹ như bà thì bà không có quyền ngăn cản.
Điều khiến Vương Tư Tuệ lo sợ là ánh nhìn của người ngoài đánh giá, bà có thể chịu mọi sỉ vả nhưng chỉ cần cho Hạ Nhiên Y một gia đình tốt hơn bà vẫn chấp nhận, nhưng bà không thể làm lơ nếu người khác nói con gái bà dụ dỗ Giang Dụ Thần cũng chỉ vì tiền.
Thấy sắc mặt Vương Tư Tuệ không tốt, Hạ Nhiên Y cũng không nuốt nổi đồ ăn, cô không cần hỏi cũng biết bà tuy chấp nhận chuyện của cô và Giang Dụ Thần nhưng trong lòng thật sự vẫn chưa thể tiếp nhận.
Hạ Nhiên Y đặt đồ ăn sáng sang một bên, đã đến đây cô muốn cùng Vương Tư Tuệ thẳng thắn trò chuyện với nhau, nói cho người còn lại biết suy nghĩ thật lòng mà không phải miễn cưỡng vì sự đe dọa của bất kỳ ai khác.
“Mẹ, mẹ không thích anh Thần sao?”
“Không phải là mẹ không thích, nhưng mẹ không nghĩ bề ngoài nó nghiêm chỉnh lại có thể...” Vương Tư Tuệ chỉ nói một nửa, bởi bà không biết nên miêu tả chính xác con người của Giang Dụ Thần là như thế nào, gọi là “Khẩu phật tâm xà” hay như người ta vẫn hay nói "Sông sâu biển thẳm dễ dò, nào ai lấy thước mà đo lòng người"?
Ngay cả Hạ Nhiên Y cũng từng mơ hồ về bản tính thật của Giang Dụ Thần, thời gian đầu chỉ cần thấy mặt anh thì cô đã vô cùng sợ hãi, nhưng cùng trải qua những chuyện lớn nhỏ, cô cũng có thể xác định được anh không xấu xa như cô tưởng, ngược lại còn giống như một đứa trẻ lớn xác.
Nghĩ rồi Hạ Nhiên Y bất giác mỉm cười, dùng tâm tư tình cảm bộc bạch: “Mẹ, cho dù con và Dụ Thần xuất phát như thế nào, thì ngay hiện tại bọn con vẫn rất vui vẻ bên nhau, con biết con và anh ấy không nên bắt đầu, nhưng con không thể lừa dối trái tim mình”
Nước mắt Hạ Nhiên Y rơi ra vô tình khiến cảm xúc dồn nén của Vương Tư Tuệ cũng không kìm được nữa mà bật khóc, bà không thể trách ai, cũng không thể trách con gái bà yếu lòng, bởi tuổi thơ của cô chỉ toàn là nỗi sợ, giờ đây được Giang Dụ Thần chở che đáng lẽ bà phải vui mừng nhưng lòng bà không thể an tâm.
Với vị trí của một người mẹ, cho dù Hạ Nhiên Y lớn bao nhiêu cũng chỉ là một đứa con gái nhỏ thơ dại của bà, bà sợ sự khác biệt về mọi mặt giữa Giang Dụ Thần và Hạ Nhiên Y sẽ là một trong những lý do khiến mối quan hệ không bền lâu.
Cuộc đời Vương Tư Tuệ đã một lần đổ vỡ, bà không muốn Hạ Nhiên Y cũng giống như bà sống trong cảnh nước mắt chan cơm, một ngôi nhà vững chãi hay một bữa cơm tử tế cũng không có.
“Mẹ, lần này mẹ hãy cho con được quyết định hạnh phúc của chính mình, dù kết quả sau này có ra sao, con vẫn sẽ chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình. Nếu như một ngày nào đó giữa con và Dụ Thần không còn ở bên nhau, con sẽ để mẹ thay con sắp xếp cuộc đời còn lại”
Những suy nghĩ tận đáy lòng lần đầu được nói ra, Hạ Nhiên Y chỉ có duy nhất một mong mỏi, nghẹn ngào cầu xin: “Mẹ, mẹ vì con buông bỏ khuất mắc, thật lòng chúc phúc cho bọn con một lần này, nhé mẹ?”
Vương Tư Tuệ đã lo Hạ Nhiên Y bị tình cảnh ép buộc phải ở bên Giang Dụ Thần, bà nhận ra bà đã sai, con gái bà đã biết yêu là gì.
Những lời tưởng chừng sẽ không dám tiết lộ cũng được nói hết một lần, Hạ Nhiên Y và Vương Tư Tuệ ôm nhau khóc nức nở, trong sự xúc động ấy mang theo những nỗi đau được chữa lành, quá khứ cơ cực ấy đã kết thúc mở đầu cho một tương lai ngập tràn ấm áp.