Tạ Dư Trì:???
Không thể dùng một lý do nào khác để không cho nàng ra ngoài một mình sao? Đánh bại Thuật Dung? Thuật Dung là người đã đánh tỉnh Sùng Linh trong AOE của Sùng Linh đó!
Bởi vì phó bản kéo dài 3 ngày, Tạ Dư Trì và Thuật Dung trực tiếp bắt đầu lên đường, hai người chỉ có thể đi bộ, Tạ Dư Trì nhặt thanh gỗ trên mặt đất, đi theo phía sau Thuật Dung.
Những người lảo đảo lắc lư đi tới kia quả nhiên đều là tang thi, thỉnh thoảng phát ra những tiếng gầm rú vô nghĩa. Tạ Dư Trì một gậy đánh tang thi ngã xuống đất, đi theo Thuật Dung nhanh chóng rời khỏi thôn.
"Chị biết đường sao?" Tạ Dư Trì uống một ngụm nước, đang định ném bình nước vào ba lô, đã bị Thuật Dung cầm lấy.
"Không biết." Thuật Dung đưa vào miệng uống hai hớp, thấy mặt Tạ Dư Trì đột nhiên đỏ bừng, thấp giọng nói: "Sao vậy?"
"... Vậy mà chị còn dẫn đường..." Tạ Dư Trì nhìn chằm chằm bình nước, liếm môi, nhìn đi chỗ khác.
"Cứ đi thẳng là được." Thuật Dung có thể cảm nhận được hơi thở của tang thi, nói chính xác là hơi thở của tang thi cao cấp. Trước đây cô không có khả năng này, nhưng trong phó bản này, cô thực sự cảm nhận được nó. Nhưng cô cũng không muốn nói cho Tạ Dư Trì.
"Hừ..." Tạ Dư Trì có chút kháng nghị nhưng vẫn đi theo Thuật Dung.
Buổi tối tìm một gốc cây dựa vào nghỉ ngơi, không biết Thuật Dung dùng biện pháp gì nhóm lửa, Tạ Dư Trì đang tính dùng bom cháy...
Tạ Dư Trì ngồi cạnh Thuật Dung, nàng cảm thấy hơi lạnh, thế giới của phó bản này thật u ám và luôn lạnh lẽo. Nhưng nàng xấu hổ không nói ra, "Căn cứ trưởng, chị có trách em không?"
"Hửm?"
"Tự nhiên bị em đưa tới nơi này..." Tạ Dư Trì nghĩ, nếu bản thân nàng bị liên lụy như Thuật Dung, nhất định sẽ rất tức giận. "Hơn nữa em cũng rất vô dụng."
"Biết thì ngoan ngoãn nghe lời đi." Thuật Dung quay đầu nhìn Tạ Dư Trì.
Khuôn mặt trẻ con ưa nhìn, dáng người nhỏ nhắn, không có đường cong như Thanh Hòa... Thực lực rất yếu, có lẽ sẽ đánh không lại 2 Sao cùng cấp với mình, đôi khi lại kiên trì một cách bất ngờ, rất chấp nhất. Nói nàng bình thường nhưng cũng không bình thường đến vậy.
Ít nhất, không bình thường đến mức Thuật Dung cảm thấy không thú vị.
Thực ngốc, cũng thực thuần khiết, là loại người không thể sống sót trong mạt thế.
Nhưng nàng vẫn luôn sống sót.
Thuật Dung không muốn quy mọi thứ cho hệ thống, cô đặt tay lên vai Tạ Dư Trì, Tạ Dư Trì ngạc nhiên nhìn cô.
Sau đó, Thuật Dung ấn ót Tạ Dư Trì, hôn xuống.
Quá trình cũng không ấm áp, một người không có kinh nghiệm, người kia thì kinh hãi, Tạ Dư Trì suýt nữa đã cắn đầu lưỡi Thuật Dung, sau đó bị Thuật Dung cắn môi như trả thù.
"Thuật Dung!" Tạ Dư Trì che miệng như bị chọc giận, cưỡng hôn nàng thì thôi đi, còn cắn nàng? Cắn mạnh như vậy?! Tạ Dư Trì liếm mùi máu trong miệng, cảm thấy khó chịu. Shh, đau quá.
Thuật Dung cười cười, ấn Tạ Dư Trì dưới tàng cây, ôm nàng vào lòng: "Em không cảm nhận được tấm lòng của tôi sao? Nơi này vắng vẻ không một bóng người. Em đánh không lại tôi, hơn nữa nhiệm vụ của em còn cần tôi."
"Mặc dù tôi không muốn làm ở nơi như thế này, nhưng..."
"L-làm?! Chị điên rồi hả?!" Tạ Dư Trì trợn to hai mắt, không thể tin được trong miệng con người mặt than này lại có thể nói ra chữ đó.
Thuật Dung tháo kính xuống, trông dịu dàng hơn rất nhiều, cô nghiêng người ôm Tạ Dư Trì, "Em có muốn thử không?"
"..." Đại lão, em sai rồi.
Sau đó đại lão lại cúi đầu hôn nàng, Tạ Dư Trì rất xấu hổ, quay đầu sang một bên muốn trốn, nhưng vành tai lại bị Thuật Dung ngậm lấy, cả người đều cảm thấy không ổn.
"A."
Chân Tạ Dư Trì mềm đến mức nhào vào lòng Thuật Dung, nghe tiếng "A" là có thể biết nàng bị thương.
Tại sao đại lão không thể bình thường một chút chứ?
Có lẽ trêu chọc nàng đủ rồi, Thuật Dung không làm chuyện quá khích nữa, qua đêm một cách yên ổn.
Nhưng Tạ Dư Trì, người vẫn luôn đi theo Thuật Dung cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Thuật Dung dẫn nàng đến một nơi khỉ ho cò gáy?
Xuyên qua khu rừng, Tạ Dư Trì nghe thấy một tiếng thi rống, một chút tương tự như tiếng thi rống khi vừa đến thế giới này.
Sau đó, có một tàn ảnh lắc lư trong rừng, Tạ Dư Trì đột nhiên trở nên lo lắng, tốc độ này chắc chắn không phải là một tang thi bình thường.
"Keng" một tiếng, Tạ Dư Trì chưa kịp phản ứng đã thấy dao găm của Thuật Dung hướng thẳng vào con dao găm của tang thi...
Tang thi cũng có dao găm sao?
Con tang thi toàn thân màu lam, trên người còn mặc một ít quần áo rách nát, dùng một đôi mắt màu xanh đậm nhìn chằm chằm các nàng, cảm giác có chút kinh hoảng.
Điều quan trọng là, hình như con tang thi này có ý thức?
『 Điều kiện 3: Gặp được Tang Thi Vương 』
『 Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 60% 』
"Cút... Ra... Ngoài..." Giọng của nó cực kỳ trầm thấp, giống như dã thú gầm gừ, khó khăn lắm mới thốt ra được những lời này.
"2 Sao rưỡi... Ngươi là kẻ lây lan dịch bệnh?" Thuật Dung vừa chặn lại công kích của nó vừa hỏi, có vẻ như cô rất có hứng thú, cũng không chủ động công kích này tang thi này.
"Không..." Răng nanh của tang thi đột nhiên mọc ra, dao găm của nó tránh khỏi dao găm của Thuật Dung, đột nhiên vọt lên muốn cắn Thuật Dung.
"Bùm"
Tạ Dư Trì nhìn thanh gỗ bị gãy làm hai trong tay, tâm tình phức tạp.
Cuối cùng Thuật Dung cũng trở nên nghiêm túc, dao phẫu thuật xuyên qua vai tang thi, sau đó Thuật Dung lách người đến gần nó, chặt đứt cánh tay của tang thi, lại gạt ngã nó xuống đất.
... Hệ thống, ta hỏi này, hình như Tang Thi Vương này có chút đồ ăn.
『 Bởi vì nó không gặp được ngài. 』
Tạ Dư Trì:...
Sau khi lải nhải một hồi, cuối cùng Tạ Dư Trì cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tang thi này vốn là một người bình thường, không biết vì sao lại sốt cao, khi tỉnh lại đã biến thành như vậy, lúc đó đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, nhưng cha mẹ vẫn chăm sóc cho nó, bởi vì nó là con một trong nhà.
Nhưng một thời gian sau, mọi người trong thôn dần dần biết chuyện, nói nó là điềm xấu muốn xử tử nó, máu thịt người đối với nó vốn rất có lực hấp dẫn, chỉ là nó vẫn luôn nhẫn nhịn.
Cho đến một ngày, một đám cường tráng trong thôn kéo đến nhà nó trói lôi nó ra ngoài châm lửa đốt, cha mẹ nó sống chết không chịu, lúc xô đẩy mẹ của nó ngã đập đầu vào đá, chảy rất nhiều máu.
Khi đó nó ngơ người, hai mắt đều là màu đỏ, toàn bộ thế giới đều là màu đỏ.
Khi nó tỉnh dậy, trong thôn không còn một ai sống sót.
Sau đó, nó phát hiện những người mà nó giết đã dần sống lại nhưng không có ý thức, giống như một xác chết biết đi... Dịch bệnh cứ như vậy mà lan rộng.
Hiện giờ nó sống ở chỗ này, người trong thị trấn sẽ đưa thức ăn cho nó mỗi cuối tuần, mỗi tháng sẽ dâng lên người sống cho nó nên nó không còn lang thang khắp nơi nữa, hơn nữa còn xua đuổi những tang thi tới gần thị trấn, dần dần tạo thành một mối quan hệ cộng sinh với thị trấn.
『 Điều kiện 4: Lý do 』
『 Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 80% 』
"Vậy còn đi thị trấn nữa không? Con tang thi này... Chị, chị muốn nghiên cứu nó sao?"
Thuật Dung lắc đầu, "Tôi không có hứng thú." Vừa nói, dao găm hung hăng đâm vào đầu tang thi, xẻo ra một viên tinh hạch.
Đã giết tang thi, nhưng việc tiến độ hoàn thành nhiệm vụ vẫn không tăng lên.
Vì thế, Tạ Dư Trì vẫn đến thị trấn.
Thị trấn đông dân hơn thôn rất nhiều, còn rất thịnh vượng.
Tạ Dư Trì nghĩ, có lẽ nàng nên đến gặp trưởng trấn.
Vì vậy, nàng đã hỏi những người qua đường và tìm thấy nhà của thị trưởng. Có lính gác ở cổng ngăn cản họ vào, vì vậy Thuật Dung trực tiếp đưa tinh hạch 2 Sao cho lính gác cổng, nhờ hắn đưa nó cho trưởng trấn xem.
Rất nhanh đã có được tin tức, lính gác cổng cung kính mời họ vào.
Biết tang thi 2 Sao đã bị hai người này giết, biểu tình của trưởng trấn có chút kinh ngạc, hắn nắm tinh hạch liên tục cúi đầu nói: "Cảm ơn các cô rất nhiều, như vậy là chúng tôi có thể điều chế ra một loại thuốc chữa trị!"
Tạ Dư Trì: Chữa trị? Chữa trị người biến thành tang thi? Đơn giản như vậy sao?
『 Đây là một thế giới ngẫu nhiên được tạo ra bởi hệ thống, nên đừng hỏi nhiều như vậy nữa, ký chủ ngu ngốc. Chờ nhận thưởng thôi. 』
Ồ... Tạ Dư Trì nhìn thoáng qua Thuật Dung, mơ hồ cảm thấy bây giờ Thuật Dung có vẻ đang chán? Còn Thuật Dung thì sao? Cô cũng có phần thưởng?
『 Không có, bổn hệ thống chỉ là bàn tay vàng của một mình ký chủ thôi ~ 』 Hệ thống khoe mẽ nói.
Trưởng trấn cầm tinh hạch, lảm nhảm cuối cùng nói xong lời cảm ơn, sau đó Tạ Dư Trì nghe thấy âm thanh hệ thống.
『 Điều kiện 4: Chữa trị 』
『 Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 100% 』
『 Còn chưa hết giờ, có muốn ở lại không? 』
Có thể ở lại sao?
『 Trong thời hạn là được. 』
Tạ Dư Trì do dự một chút, dù sao thì thời gian trong thế giới phó bản khác với thời gian ở mạt thế. Ba ngày ở đây cũng chỉ bằng ba phút ở mạt thế. "Căn cứ trưởng, chị muốn trở về không? Hay là ở chỗ này chơi một lát?"
Ờm, chơi một lát gì đó, có vẻ như nơi này không có gì để chơi. Hơn nữa, theo như những gì tang thi nói, thị trấn này sẽ dùng người sống để dâng lên cho nó... Người là đồ ăn sao...
Bệnh dịch và hạn hán thật là khủng khiếp...
Tạ Dư Trì thở dài, tự hỏi liệu có phải mạt thế sẽ trở thành như thế này không, phải biết rằng, gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, nếu không Thanh Hòa cũng sẽ không mặc nội y chạy loanh quanh trong biệt thự. Nàng may mắn gia nhập căn cứ của Thuật Dung, may mắn có hệ thống, nàng căn bản không cần lo lắng vấn đề ấm no...
Nếu sắp chết đói, trước mặt có một miếng thịt người, có nên ăn hay không?
Tạ Dư Trì không muốn nghĩ về loại vấn đề này.
Nàng lại nói: "Chúng ta trở về nhé?"
Thuật Dung nhìn sắc mặt Tạ Dư Trì thay đổi rồi lại thở dài, cong cong khóe miệng, "Ừm."
『 Nhiệm vụ hoàn thành, đang rời khỏi phó bản... 』
『 Tiến độ hoàn thành: 100% 』
『 Phần thưởng cho phó bản: 50 tích phân, 2 đểm kỹ năng, nâng cấp chức năng hệ thống: thăng cấp thương thành, phiếu thăng cấp thú cưng × 1』
Tạ Dư Trì ngẩn ra một lúc, mở mắt ra, phát hiện đầu tựa vào vai Thuật Dung, lập tức ngồi thẳng người, sờ khóe miệng theo phản xạ, cũng may không có chảy nước miếng.
Thuật Dung sờ sờ đồng hồ, thấy Sùng Linh quay lại nhìn lại họ một cái, còn Thanh Hòa thì đang ngủ say.
Thuật Dung làm động tác im lặng, Sùng Linh khẽ mỉm cười, tiếp tục lái xe.
Tạ Dư Trì tự nhiên không chú ý đến sự tương tác giữa các đại lão, nàng đang nhìn phiếu thăng cấp, có chút ghen tị với Khiếu Thiên. Dựa vào cái gì chó con này không làm gì cả, được cho ăn rồi vuốt ve là có thể thăng cấp lên 3 Sao chứ?