Tạ Dư Trì đặt mông ngồi dưới đất, nàng nhắm mắt lại hô hấp, cảm thấy mình thiếu chút nữa đã bị hù chết.
Trái tim nhỏ bé của nàng đang không ngừng đập thình thịch.
"... Em không sao chứ?" Hiển nhiên Thuật Dung cũng không ngờ Tạ Dư Trì sẽ đi ra, hơn nữa lúc đi ra lại trùng hợp như vậy...
Nghĩ đến Phù Chú Sư ngay cả thét ra chói tai cũng chưa phát ra tiếng đã bị dọa ngốc, Thuật Dung tỏ vẻ tâm tình phức tạp.
Đều đã mạt thế rồi, còn sợ phim ma sao...
"Không, không sao..." Tạ Dư Trì mở mắt thấy phim ma đang tạm dừng, nước mắt liền rơi xuống.
Vấn đề là, phim ma vừa tạm dừng, tiếng động trong phòng Thanh Hòa liền rõ ràng truyền vào tai Tạ Dư Trì...
Việc này thật là xấu hổ.
Thuật Dung nhìn sắc mặt Phù Chú Sư lúc trắng lúc đỏ, cảm thấy thật thú vị. Cô duỗi tay kéo nàng lên, "Xem cùng nhau?"
"Em sợ..."
"Tang thi 2 Sao em còn không sợ, mà lại sợ cái này sao?"
Tạ Dư Trì nghẹn một chút, ai nói nàng không sợ? Đó là bởi vì... Sắp chết...
Nhưng... Xác thực phim ma không đáng sợ bằng tang thi, dù sao thì ma cũng là giả, còn tang thi là thật.
Ôm thêm can đảm quyết tâm, Tạ Dư Trì ôm cánh tay Thuật Dung được cô kéo đến sô pha.
Thật ra Thuật Dung không thích xem phim ma, những thứ này cô đã xem hết rồi, không thú vị. Nhưng hôm nay Thanh Hòa đưa đàn ông đến ở qua đêm, cô không muốn nghe người phụ nữ kia thở dốc, không còn cách nào khác chỉ có thể xem phim này.
Ngoại trừ Thanh Hòa, đây là lần đầu tiên bị người khác ôm chặt như vậy, lại còn đang run rẩy, tâm tình Thuật Dung có chút vi diệu.
Áo ngủ của Tạ Dư Trì bông bông mềm mềm, khi nàng sợ lại đội mũ lên, cả người co lại ôm lấy cánh tay Thuật Dung, khẩn trương theo dõi diễn biến của phim ma, muốn bao nhiêu mê mẩn có bấy nhiêu mê mẩn.
Nàng thậm chí không rảnh lo sợ Thuật Dung, cái người có khả năng muốn 'giải phẫu' nàng này.
Cảm giác bông bông mềm mềm không ngừng cọ xát vào nửa người bên phải của Thuật Dung, mà cánh tay cô thực xấu hổ khi cảm nhận được mềm mại từ nơi nào đó.
Tâm tình Thuật Dung càng thêm vi diệu, hiện tại lưu hành phong cách mặt trẻ con... sao?
Chậc, có phải bởi vì cô trầm mê nghiên cứu khoa học nên không theo kịp thời đại hay không?
Thuật Dung bị cọ có chút mệt rã rời, dù sao thì cô cũng không có hứng thú gì với phim ma, nên nhắm mắt lại thả lỏng, trong chốc lát đã ngủ gật.
Tạ Dư Trì đang khẩn trương, đột nhiên trên đầu trầm xuống, sợ tới mức trái tim nhỏ của nàng ngừng nửa nhịp, lúc này mới phát hiện hóa ra là đầu của Thuật Dung đang tựa lên đầu nàng...
Đây là... Bắt nạt... Chú lùn sao...
Tạ Dư Trì nhìn thời gian, đã hai giờ đêm.
Muộn vậy rồi sao...
Cửa phòng Thanh Hòa đột nhiên mở ra, người đàn ông kia vừa thắt đai quần vừa đi ra ngoài, Tạ Dư Trì nhìn cơ bắp trên người người anh ta, tâm tình vi diệu.
Hóa ra Thanh Hòa thích kiểu này?
Thanh Hòa quấn khăn tắm bước vào phòng tắm, chờ cô tắm rửa sạch sẽ xong, cô trực tiếp dựa vào trên sô pha, "Ngủ?"
Tạ Dư Trì cẩn thận gật đầu, sợ đánh thức Thuật Dung, nhưng vốn dĩ Thuật Dung đang dựa vào đầu nàng, một cái gật này đã khiến cô tỉnh lại.
"Xong rồi?" Thuật Dung ngồi thẳng người, ngáp một cái, "Tắt đĩa, trở về phòng ngủ đi." Nói xong, cô định rút tay ra, nhưng Tạ Dư Trì phản ứng chậm một nhịp, không thả ra.
Thuật Dung: "..."
Tạ Dư Trì: "..."
"Ỏ, đang xem phim sao bảo bối? Chị có một bộ sưu tập ~" Thanh Hòa không nhịn được cười, nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tạ Dư Trì, mời nói, "Em cũng 18 tuổi rồi, đã đến lúc trở thành người lớn!"
"Không... Em, em vẫn nên đi ngủ..." Tạ Dư Trì buông tay ra, lộc cộc chạy lên lầu đóng cửa lại.
"Cảm giác không tồi?" Thanh Hòa nhướng mày, "Bé nó dậy thì không tồi nha."
Thuật Dung nhịn xuống xúc động muốn tát một cái, "Cậu khắc chế chút đi."
"Nhu cầu sinh lý mà thôi, tại sao nghiêm khắc với mình như vậy? Mình là người như thế nào cậu không rõ ràng sao?" Thanh Hòa cầm hộp thuốc lá trên bàn, "Hút không?"
"Đã khuya, nên đi ngủ." Thuật Dung không tiếp, cô đứng lên, "Căn cứ có người mới, hai người 1 Sao và một ít người bình thường."
"À, trên đường mình có gặp qua. Đến từ thành phố H, tên thủ lĩnh kia khoảng 1 Sao rưỡi, không biết tới 2 Sao chưa." Thanh Hòa nhún vai, "Tóm lại là một đám cặn bã."
"Vậy chèn ép một chút đi." Thuật Dung gật đầu, "Mấy người phụ nữ đều đi khu bình dân."
"Vốn dĩ cũng chính là dựa vào... Mới sống sót." Thanh Hòa dừng một chút, thở dài, "Người không có thực lực, dù có đi đâu cũng là mạt thế."
Thuật Dung không đáp lời, cô tắt TV, xoay người đi lên lầu.
Thanh Hòa thở ra một hơi khói, cười nhẹ: "Bà già." Cô hút xong mới đứng lên vươn vai, trở về phòng nghỉ ngơi.
☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆
Tạ Dư Trì nắm thẻ căn cứ Thuật Dung đổi đến cho nàng, 'Người thường' trên đó đã biến thành 'Năng lực giả 1 Sao'.
Buổi sáng vừa mới tỉnh ngủ, đã có một âm thanh máy móc xuất hiện trong đầu ——
『 Ting! Tuyên bố nhiệm vụ: Thăm dò căn cứ. Khen thưởng dựa theo độ hoàn thành! 』
『 Tiến độ hiện tại: 20% 』
20%...
Có lẽ là tính tòa nghiên cứu khoa học và bệnh viện.
Tạ Dư Trì mở cửa xuống lầu, thấy Thuật Dung đang nấu cháo.
Nói thế nào nhỉ... Thuật Dung mặt lạnh lại phụ trách nấu cơm, cảm giác hơi lạc quẻ...
Tạ Dư Trì đi qua, "Cần em giúp gì không?"
"Không cần, ngồi đi."
Tạ Dư Trì ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn Thuật Dung mở một hộp thịt hộp, giống bao bì lần trước thấy trong ba lô Thanh Hòa...
Tạ Dư Trì nghĩ, có phải bởi vì mình cho nên Thuật Dung mới mở đồ hộp hay không? Nhưng lại cảm thấy chuyện này quá tự mình đa tình...
Thanh Hòa xuống lầu xoa xoa đầu Tạ Dư Trì, kéo ghế ra ngồi cạnh nàng, chống đầu nhìn Thuật Dung đang bận rộn.
"Cậu ấy a, trước kia trong đội có tiếng là cao lãnh chi hoa, trầm mê nghiên cứu khoa học và các loại phát minh, à, chiếc đồng hồ này chính là cậu ấy thiết kế, độc nhất trên thế giới." Thanh Hòa cười giới thiệu, "Cậu ấy nấu ăn rất ngon, nghe nói là vì ——"
"Câm miệng." Thuật Dung đột nhiên quay lại, chống tay lên bàn, có vẻ đã bắt đầu tức giận.
"Được được được, không nói." Thanh Hòa nghiêng đầu, "Cậu vẫn chưa buông bỏ được? Được được được, mình câm miệng." Thanh Hòa làm động tác khóa miệng, ngoan ngoãn ngồi đó.
Ăn xong bữa sáng, Tạ Dư Trì đưa ra ý tưởng muốn đi dạo căn cứ.
"Thanh Hòa sẽ đưa em đi. Buổi tối tôi sẽ mang thú cưng trả lại cho em."
"Vâng."
☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆
Thanh Hòa đưa Tạ Dư Trì đi dạo khắp nơi, căn cứ này rất lớn, rất nhiều phương tiện. Cô đưa Tạ Dư Trì đến hậu cần, nơi có vườn trồng rau và trại chăn nuôi.
Nói là trại chăn nuôi, nhưng động vật bên trong cũng không có bao nhiêu. Tất cả đều đã được đánh số.
"Bọn chị ngay cả ăn trứng cũng cảm thấy tiếc, tất cả đều được dùng để ấp." Thanh Hòa lắc đầu, có chút cảm khái. Cô nhìn thủ vệ tuần tra mặc đồng phục căn cứ đang đi tới đi lui, khẽ cười, "Nếu không có ai canh giữ, ngay cả chị cũng nhịn không được muốn đi vào ăn trộm."
Tạ Dư Trì: "..." Canh giữ tự trộm.
"Thuật Dung và chị đều là trẻ mồ côi, sau đó gia nhập quân đội, mấy đội trưởng trong quân đội của bọn trị trước mạt thế đã chết hết rồi, chỉ còn lại chị và cậu ấy, Thuật Dung không muốn trở về, vì vậy chị và một số người anh em trong đội cũ kia đến thành phố Z này thành lập căn cứ, sau đó lại thu nạp rất nhiều người, cùng nhau phát triển nơi này." Thanh Hòa nhớ lại, "Trước mạt thế Thuật Dung từng thích một tên đội trưởng, bộ dáng tên kia rất ẻo lả. Vừa thấy là biết không dùng được. Nhưng không có biện pháp, Thuật Dung mắt mù nên mới có hảo cảm với tên đó, nghe nói tên ẻo lả đó không biết nấu cơm nhưng thích đồ ăn ngon, Thuật Dung đi học, dù sao thì cậu ấy thông mình mà."
Tạ Dư Trì: "..."
Thanh Hòa xoay người rời đi, "Bảo bối, chúng ta đi dạo nhà ăn đi, tinh hạch có thể dùng để mua đồ ăn."
"Thật không?" Hai mắt Tạ Dư Trì sáng lên, "Nhiều không?"
"Trước mắt là có thể đổi tinh hạch 1 Sao, sau này sẽ thay đổi." Thanh Hòa cười rộ lên, "Dù sao thì đây cũng là mạt thế, mỗi ngày đều có cường giả ra đời, mà tang thi cũng sẽ tiến hóa."
Nhà ăn có rất nhiều người, Tạ Dư Trì phát hiện nhà ăn có rất nhiều phân loại. Một khoan thì bán bánh mì, khoan còn lại là bán màn thầu. Hai loại này tương đối rẻ, 2 viên tinh thạch 1 Sao có thể đổi một cái.
Chỉ một bát cơm trắng nhỏ như vậy mà cần 3 viên tinh hạch 1 Sao?!
"Hiện tại tang thi 2 Sao đã xuất hiện, lập tức trong nhân loại sẽ xuất hiện cường giả 3 Sao. Thuật Dung cậu ấy đã 2 Sao rưỡi rồi, cụ thể đột phá như thế nào cậu ấy cũng không rõ. Tang thi sẽ sớm tiến hóa thêm một lần nữa. Do đó, tinh hạch đang liên tục mất giá."
Tạ Dư Trì gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thấy Thanh Hòa lấy 4 viên tinh hạch 1 Sao ra mua hai ổ bánh mì, "Đây, hoàn toàn được làm thủ công."
"Cảm ơn." Bánh mì vẫn còn nóng, Tạ Dư Trì cầm lấy cắn một miếng. Loại bánh mì này không bông xốp, có thể lấp đầy bụng, không phải loại bánh mì thoạt nhìn siêu lớn nhưng bóp lại còn không bằng nửa nắm tay, nhưng hương vị cũng không tệ, ăn khá ngon.
Khi ra khỏi nhà ăn, Thanh Hòa lại dẫn nàng đi dạo mấy nơi, còn chào hỏi một vài nhân viên trong trung tâm căn cứ.
Đã gần trưa, Tạ Dư Trì kiểm tra tiến độ nhiệm vụ: 65%
"Có mệt không? Chúng ta trở về?" Thanh Hòa nhún vai, thấy Tạ Dư Trì đột nhiên dừng lại.
"Dạo xong rồi sao?"
"Mấy nơi bình thường đều dạo hết rồi." Thanh Hòa châm một điếu thuốc, bật lửa phụt ra ngọn lửa màu u lam, rất đẹp mắt.
"Còn khu bình dân thì sao?"
"Khu bình dân?" Thanh Hòa cười nhẹ, "Sau bữa chiều chị lại đưa em đi, buổi tối nơi đó mới thú vị."
Tạ Dư Trì có chút ngẩn ngơ, chất phác gật gật đầu.
Lại nói tiếp, hình như Thuật Dung khuyên nàng đừng đến khu bình dân, còn nói nếu sợ thì gọi cô...
Khu bình dân sao...
"Nào, đi ăn cơm trước, lát nữa chị dẫn em đi chơi súng!" Thanh Hòa lập tức ôm Tạ Dư Trì qua, lôi kéo nàng về biệt thự.
Buổi trưa Thuật Dung không về, có lẽ cô còn ngốc tại phòng nghiên cứu khoa học kia, Thanh Hòa có chút buồn rầu, sau đó mở tủ bát bên trong phòng bếp, bên trong vậy mà là ——
Mì ăn liền chất đầy tủ?!
"Lúc trước đi cướp sạch." Thanh Hòa nhướng mày đầy dắc ý, "Em muốn ăn vị gì?".
"Nào cũng được!" Tạ Dư Trì ngoan ngoãn ngồi xuống, hình như lâu rồi nàng không ăn mì gói! Hình như trước khi chết đột ngột cũng lâu rồi chưa ăn...
Nhìn Thanh Hòa thuần thục mở bếp, Tạ Dư Trì nhìn cô xé mở hai gói mì, "Thuật Dung đâu?"
"Đừng lo cho cậu ấy."
Chờ đến khi ăn mì gói xong, Thanh Hòa liền dẫn Tạ Dư Trì vẻ mặt ngạc nhiên đi sân huấn luyện.