Tạ Dư Trì nhéo nhéo tai Khiếu Thiên. Sử dụng phiếu thăng cấp cho Khiếu Thiên, sau đó giả vờ nhét Khiếu Thiên vào ba lô, nhưng thực chất là ném Khiếu Thiên vào không gian dành cho thú cưng.
Thuật Dung nhìn thoáng qua Tạ Dư Trì ôm ba lô rỗng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trở lại căn cứ, căn cứ vẫn như cũ, không có gì thay đổi, nhưng Mạc Thiển Kiến vừa về đã đem chuyện Sùng Linh vả mặt cường giả 4 Sao truyền đi khắp căn cứ. Chiến Thần thành phố L? Sùng Linh mới là Chiến Thần!
Sự cường đại của thành phố Z đã lan rộng khắp tất cả các căn cứ ở nước A thông qua buổi biểu diễn đầu tiên của Chiến Thần thành phố L.
Đồng thời, quá khứ của Sùng Linh ở thành phố Q cũng bị phanh phui, trong đó có việc cô nghiện ma túy ở thành phố Q, suốt ngày ở quán bar và hầu như không bao giờ không say.
Tất nhiên, sau khi gia nhập thành phố Z, Sùng Linh đã cai nghiện ma túy và trở nên thành thạo AOE của mình, có được trường đao kia cũng theo đó truyền ra.
Không cần nói những thứ khác, lập tức có rất nhiều người mới xin gia nhập thành phố Z, hầu như tất cả họ đều hướng đến Sùng Linh và muốn củng cố bản thân.
Đối mặt với nhân số trong căn cứ đột nhiên tăng vọt, Thuật Dung đã cải thiện quy định của căn cứ rất nhiều, tăng thêm trừng phạt, gia tăng luật lệ ở khu bình dân. Sau khi thảo luận với Tạ Dư Trì một lúc, cô đã chốt được những lợi ích cho căn cứ.
Mỗi khi đội nào hoàn thành một nhiệm vụ hoặc đi săn thú, khen thưởng 5 phù chú 1 Sao, 2 Phù Tăng Tốc sơ cấp. Còn đội nào ra ngoài mang vật tư về sẽ được thưởng 1 phù chú 2 Sao và 5 Phù Tăng Tốc sơ cấp.
Cũng may là hiện giờ Tạ Dư Trì có không ít phù chú, tích cóp nhiều ngày như vậy phù chú 1 Sao và Phù Tăng Tốc sơ cấp vô cùng nhiều, phù chú 2 Sao cũng hơn trăm, nhưng phù chú 3 Sao...
Nàng vẫn chưa làm.
Sau khi bị đại lão áp bức làm phù chú, đại lão đã kéo nàng đến thư phòng. Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, đại lão đã yêu cầu nàng lấy tất cả tinh hạch 3 Sao ra luyện hóa.
Tạ Dư Trì: 【 Mỉm cười 】Một viên tinh hạch 3 Sao là 5 tích phân, 15 viên là 75 tích phân! Đánh chết nàng đi!
"Quá nhiều, không được!" Tạ Dư Trì từ chối!
"Sùng Linh không cần tinh hạch, luyện hóa xong em có ăn không?"
"Không giống nhau! Em không thể luyện được nhiều như vậy, quá nhiều!"
Mặc dù Tạ Dư Trì có chút do dự nhưng thái độ của nàng rất kiên quyết.
Thuật Dung đoán có lẽ Tạ Dư Trì không đủ điều kiện, vậy nên cô tính toán, "10 viên đi, em đã hoàn thành phó bản dành cho Phù Chú Sư, chẳng lẽ không tăng lên chút nào sao?"
Tạ Dư Trì: Thần cmn 10 viên! Làm sao Thuật Dung biết nàng nhận được 50 tích phân khi hoàn thành phó bản?
Tạ Dư Trì còn định đổi kỹ năng gì đó, thật là chua xót quá mà.
Lần đầu tiên Tạ Dư Trì cảm thấy việc luyện hóa tinh hạch không có gì vui vẻ.
Thấy tích phân lại trở lại 69, nội tâm Tạ Dư Trì sắp hỏng mất. Thuật Dung cho Tạ Dư Trì 4 viên tinh hạch 3 Sao, phần còn lại thì chia đôi với Thanh Hòa. 4 viên chưa luyện hóa chia cho Mạc Thiển Kiến, Mạc Hi Văn, Từ Duệ, Hạc Niên. Còn 1 viên thì được dùng làm phần thưởng cho người tiếp theo trong căn cứ thăng cấp lên 3 ao.
Khi Sùng Linh thấy tinh hạch của Thanh Hòa thì cảm thấy khá hứng thú, "Tinh hạch... 3 Sao?"
"Ừ. Thuật Dung bảo tiểu Tạ luyện hóa một chút, có vẻ như không có tạp chất." Thanh Hòa nằm ghế sô pha thưởng thức 3 viên tinh hạch trong suốt như pha lê, cảm thấy đẹp đến mức cô không nỡ ăn chúng. Hơn nữa năng lượng trong tinh hạch... Thực sự rất tinh khiết a.
Sùng Linh ngồi xuống bên cạnh Thanh Hòa, thấy Thanh Hòa đang ném tinh hạch để chơi, với tay lấy một viên ném vào miệng.
Sau khi được luyện hóa, thể tích của tinh hạch nhỏ hơn một nửa so với thể tích ban đầu, vì vậy nó thập phần nhỏ xinh.
Thanh Hòa mở to mắt nhìn Sùng Linh nuốt sạch tinh hạch.
Thanh Hòa:???
Không phải tên này không ăn tinh hạch sao! Hỗn đản!
"Năng lượng rất... Tinh khiết, không có tạp chất..." Sùng Linh nhận xét một chút, đưa mắt nhìn 2 viên còn lại trong tay Thanh Hòa.
Thanh Hòa đứng dậy "vút" một tiếng, vội vàng đi lên lầu, đóng chặt cửa phòng lại.
Tại sao cô lại xui xẻo đến như vậy?!
Tạ Dư Trì và Thuật Dung đại lão cùng dùng tinh hạch, Thuật Dung cảm nhận được một chút năng lượng, yên lặng hấp thụ nó, còn Tạ Dư Trì cảm thấy năng lượng tràn ngập, phá vỡ kết giới. Tạ-Phù Chú Sư-Dư Trì cuối cùng cũng đã thăng cấp!
Thăng cấp xong Tạ Dư Trì cảm thấy rất thoải mái, nàng nóng lòng làm 1 tấm phù chú 2 Sao, năng lượng trong cơ thể cuối cùng cũng bình thường trở lại.
"Ngày mai dậy sớm rèn luyện." Thuât Dung nói xong còn bổ sung: "Tôi đưa em đi."
"Hả? Không phải Thanh Hòa sao? Hơn nữa không phải chị muốn nghiên cứu tinh hạch sao? Chị không đi tòa nhà nghiên cứu sao?" Tạ Dư Trì khó hiểu.
"Thanh Hòa đi đối luyện với Sùng Linh, tôi đi cùng em."
Tạ Dư Trì có chút cạn lời, Thuật Dung thực sự định cùng nàng ở bên nhau? Lại còn định lâu ngày sinh tình? Nếu đúng như vậy thì kỹ thuật tán gái của Thuật Dung đúng là thẳng thắn.
Thuật Dung thẳng thắn kéo Tạ Dư Trì nằm trong lòng mình, thấy Tạ Dư Trì có chút phản khán, không khỏi nói: "Em muốn sau khi tôi ngủ em một hai phải chui vào lòng tôi, đánh thức tôi?"
Tạ Dư Trì:...
Được rồi, tư thế ngủ xấu, là lỗi của nàng.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tạ Dư Trì đã bị Thuật Dung kéo rời giường, mơ màng thay quần áo, đã bị xách ra cửa chạy bộ.
Trong lúc chạy, Tạ Dư Trì còn chưa tỉnh ngủ, suýt chút nữa đã té chổng vó, được Thuật Dung đỡ lấy, sau đó mới tỉnh lại, nhìn thoáng qua đồng hồ, mới có 4 giờ?!
Bị điên à! Còn sớm hơn Thanh Hòa huấn luyện nàng trước đây nữa!
Không còn cách nào khác, Thuật Dung vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng, Tạ Dư Trì không thể lười biếng, chỉ có thể chạy vòng quanh căn cứ suốt 1 tiếng, Tạ Dư Trì chạy chậm lại, nàng phát hiện cho dù mình chạy nhanh hay chậm, Thuật Dung đều sẽ luôn ở phía sau nàng ba bước.
Vừa chạy vừa trợn mắt, Tạ Dư Trì chạy giữa chừng không chịu nổi nữa nên đi trong chốc lát, uống chút nước, nghỉ ngơi ước chừng 5 phút, lại bị Thuật Dung thúc giục chạy tiếp.
Thẳng đến 6 giờ, Thuât Dung nhìn đồng hồ, "Chạy về biệt thự, nếu trong vòng 10 phút mà chưa đến, không có bữa sáng." Để lại những lời này, Tạ Dư Trì sững sờ nhìn đại lão tăng tốc, chạy qua nàng và bỏ nàng lại phía sau.
Tạ Dư Trì:...
Nàng đã có dự cảm, huấn luyện với Thuật Dung sẽ rất khổ sở nhưng không ngờ lại khổ sở đến mức này? Không phải Thuật Dung có ý với nàng sao? Đây là biểu hiện có ý với nàng sao???
Tạ Dư Trì hít một hơi thật sâu, nghiến răng tiếp tục chạy.
Trở lại biệt thự, nàng trực tiếp ngã xuống sô pha, nhìn trước mắt càng ngày càng nhiều sao, nhắm mắt hít sâu một hơi, thật lâu sau mới bình thường lại.
"Đi tắm thay quần áo đi, chạy xong đừng nằm." Tạ Dư Trì vừa mới bình thường lại đã bị Thuật Dung thúc giục đi tắm, nàng cũng chán ghét mùi mồ hôi của mình, thở dài cam chịu số phận, lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Khiếu Thiên đã thăng cấp lên 3 Sao, đang làm quen với sức mạnh của mình trong không gian thú cưng, vì vậy vẫn chưa được thả ra.
Sau khi Tạ Dư Trì tắm và thay quần áo sạch, Sùng Linh và Thanh Hòa đã ngồi vào bàn ăn và bắt đầu ăn...
Số khổ quá mà...
"Bảo bối —— shh, lão ma túy, cô giẫm tôi làm gì!" Thanh Hòa vừa định trêu chọc Tạ Dư Trì, đã bị Sùng Linh giẫm lên chân, cô bùng nổ, trừng lại.
"Ồ? Em đang... Nói chuyện... Với tôi như thế này?" Sùng Linh hạ giọng, "Trên sân đối chiến..."
Thanh Hòa mím môi, nghiêng đầu làm lơ Sùng Linh, "Tiểu Tạ a, mặc dù chế độ huấn luyện của Thuật Dung có chút biến thái nhưng hiệu quả rất rõ rệt! Chị đã trải nghiệm rồi!"
Tạ Dư Trì mệt mỏi đến mức không còn sức lực để làm gì cả, nàng lười trả lời, cảm thấy ngay cả ăn cơm cũng mệt.
Không phải nàng là 3 Sao sao? Tại sao lại thế này...
『 Ký chủ cần rèn luyện nhiều hơn. 』
Thở dài, im lặng ăn cơm.
Ăn sáng xong, Tạ Dư Trì nhìn đồng hồ, mới 7 giờ. Bây giờ thì không sao, nàng rất nhớ buổi tối...
Ít nhất còn có 12 tiếng, nàng thật sự sợ chế độ huấn luyện của Thuật Dung...
Từ 7 giờ đến 9 giờ, Thuật Dung đưa Tạ Dư Trì đến sân tập bắn. Để nàng luyện tập sử dụng súng, từ 9 giờ đến 11 giờ nàng bị đưa đến... Phòng tập thể dục...
Tại sao lại là phòng tập thể dục?! Còn nữa, cái này được xây khi nào vậy!
Tạ Dư Trì bị ghét bỏ vì quá yếu, lực cổ tay không đủ, cho nên nàng bị ném vào để rèn luyện.
Khi nàng rèn luyện, Thuật Dung dựa vào một bên, cầm một cuốn sách đứng đó đọc, có vẻ như không để ý đến nàng, nhưng mỗi khi Tạ Dư Trì vừa định lười biếng, ánh mắt của Thuật Dung lại nhìn sang...
Ha ha, đại lão, không thể trêu vào.
Buổi sáng rèn luyện cường độ cao, Tạ Dư Trì mệt đến mức phát nổ, nhưng cơm trưa Thuật Dung cho nàng ăn thịt hộp, cuối cùng Tạ Dư Trì cũng được ăn thịt lại, cảm động đến mức suýt quên mất buổi sáng mình đã phải chịu đựng những gì.
Ngủ trưa 2 tiếng.
Tạ Dư Trì mệt đến mức vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi, 2 giờ Thuật Dung vào đánh thức nàng. Tạ Dư Trì vẫn cảm thấy buồn ngủ chết đi được.
Không chỉ buồn ngủ mà còn đau khắp cả người...
Mọi cơ bắp đều đang kêu gào muốn được nghỉ ngơi, khi Thuật Dung kéo Tạ Dư Trì, Tạ Dư Trì mềm nhũn nghiêng về phía trước, một chút sức lực cũng không có.
"Muốn nghỉ ngơi?" Thuật Dung nhéo nhéo mặt Tạ Dư Trì, Tạ Dư Trì nửa nhắm hai mắt, ý thức mơ hồ "Hừ" một tiếng.
Nhưng ngón tay Thuật Dung chạm vào bụng Tạ Dư Trì, nhận ra Thuật Dung địnhh di chuyển lên, Tạ Dư Trì tỉnh dậy ngay lập tức. "Không không không! Không nghỉ! Không nghỉ! Huấn luyện, huấn luyện..."
Sau đó, Tạ Dư Trì bị đưa đến sân đối chiến, sống không còn gì luyến tiếc.
Buổi sáng Sùng Linh và Thanh Hòa đã dùng sân đối chiến, thời gian dùng của các nàng khác nhau nên không có vấn đề gì.
Thuật Dung đặt đồng hồ, mắt kính, dao phẫu thuật và dao găm sang một bên, Tạ Dư Trì tháo đồng hồ ra, nhìn Thuật Dung đi về phía mình, có chút chột dạ, "Căn cứ trưởng... Có thể, có thể nhẹ nhàng chút được không?"
Tạ Dư Trì: Hệ thống cứu mạng QWQ!
『 Ờmmm 』
『 Ký chủ cố lên ~ 』
Động tác của Thuật Dung cực nhanh, gần như Tạ Dư Trì vừa nói xong, cô đột nhiên tiến lên, Tạ Dư Trì cảm nhận được một trận gió thổi, liền thấy nắm đấm của Thuật Dung dừng ở trước mặt nàng...
QAQ cái này, cái này nên đánh kiểu gì!
Thuật Dung thu tay, "Phòng thủ."
Mặc dù biết mình phải phòng thủ, nhưng... Tạ Dư Trì hơi ngơ người khi nhìn thấy nắm đấm đang đến gần... Không, không, phải tập trung!
Quyền phải của Thuật Dung đột nhiên đánh tới, Tạ Dư Trì đưa tay lên đỡ theo phản xạ, nhưng Thuật Dung chỉ làm động tác giả, nhấc chân đá vào gót chân của Tạ Dư Trì, Tạ Dư Trì mất thăng bằng, trực tiếp ngã xuống.
Tạ Dư Trì: Đây không phải là kịch bản dành cho mình!