Tạ Dư Trì mím môi, tức giận cắn khóe miệng Thuật Dung, để lại một dấu răng nhỏ, đứng dậy đi ra ngoài tìm Liễu Thừa Giang lấy đồ ăn.
Bởi vì Thuật Dung bị thương, nàng đặc biệt nhờ Liễu Thừa Giang nấu một ít cháo nóng.
Thuật Dung nhìn Tạ Dư Trì đóng cửa lại, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt dần dần biến mất, cô khó khăn vén chăn xuống giường, nhìn mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, bụng và cánh tay phải đều bị băng bó chặt chẽ, thần sắc càng thêm lạnh lùng hơn.
"Xoảng"
Gương bị đánh nát, Thuật Dung giơ tay lên nhìn vết đỏ dần chảy ra từ lớp băng trắng trên cánh tay phải của mình, siết chặt nắm đấm.
Cô đã thua.
Cô đánh không lại Triệu Nghị.
Không phải cô có ý kiến gì với Triệu Nghị, cô rất kính trọng vị tướng quân này. Tuy nhiên, cô không cam lòng.
Đã lâu rồi cô chưa nếm mùi thất bại. Lâu đến nỗi cô vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác đó.
Bất lực, thất bại...
Thuật Dung hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Đặt tất cả các mảnh vỡ vào không gian đồng hồ, cô không muốn Tạ Dư Trì lo lắng.
Rõ ràng, cô nên là người bảo vệ và chăm sóc Tạ Dư Trì.
...
Việc tạm thời đình chiến này kéo dài cả một năm rưỡi.
Cái chết của Triệu Nghị đã khiến căn cứ D vô cùng nhục nhã, nhưng đồng thời, nó cũng khơi dậy sự tức giận và phẫn nộ của người dân nước D. Triệu tướng quân đã chết?! Vị tướng đầu gỗ chỉ biết về đất nước thế mà đã chết?
Khi Triệu Nghị còn sống, mọi người tôn kính sức mạnh của hắn, lại nhịn không được giễu cợt sự ngay thẳng của hắn. Chê cười và gọi hắn là đầu gỗ, một tên ngu xuẩn.
Nhưng khi hắn thực sự chết, những người chế giễu hắn lại không tin điều đó. Cho đến khi thực sự nhìn thấy bia mộ của Tướng quân Triệu Nghị ở khu 11... Và những ngôi mộ của những người lính của hắn.
Thỏa thuận đình chiến tạm thời lúc đầu hóa thành thế lực ngang nhau, không ngừng giằng co.
Trong khoảng thời gian đó, Thuật Dung các nàng trở lại thành phố Z ở nước A nghỉ ngơi một thời gian. Thuật Dung chiến đấu với Triệu Nghị đã thu được không ít lợi ích, cô trở lại căn cứ bế quan một thời gian, và khi cô xuất hiện trở lại, cô đã thăng cấp lên 5 Sao.
Sùng Linh và Thanh Hòa cùng thăng cấp lên 5 Sao sau Thuật Dung một bước, nhưng ngay cả như vậy, các nàng cũng không tiến công nước D một mình nữa.
Cứ giằng co như vậy.
Cho đến một năm rưỡi sau, một con dị thú máy khổng lồ từng bước một tiếp cận khu 11, giẫm nát lều đóng quân nơi nó.
Thế giằng co bị phá vỡ.
Dị thú máy.
Thuật Dung không biết cảm giác trong lòng khi nhìn thấy dị thú này là như thế nào, dị thú máy này đối với cô đã quá quen thuộc, bất luận là hình dạng, kích cỡ hay...
"Ozlo..." Thuật Dung thì thầm cái tên này, dị thú máy dừng lại, quay đầu một cách máy móc, nhìn Thuật Dung.
Đương nhiên, sau khi dị thú máy rà quét qua, nó lập tức phán đoán Thuật Dung không phải là quân đội mình, mà là kẻ địch.
Nó tiến một bước về phía Thuật Dung, Tạ Dư Trì dán Phù Phi Hành lên người Thuật Dung, dán thêm Phù Tăng Tốc kéo cô chạy.
Rút lui khỏi khu 11.
Binh lính của Liễu Thừa Giang hoàn toàn không thể chống lại loại dị thú máy này, vì vậy anh ta vội vàng sắp xếp người của mình mang theo tài nguyên sơ tán một cách có trật tự.
Mà Thuật Dung các nàng cần lưu lại trì hoãn một hồi, để bọn họ có cơ hội chạy trốn...
Con dị thú to lớn này...
Tạ Dư Trì rút trường kiếm ra, một bóng đen hiện ra từ chiếc vòng cổ, hòa vào cơ thể nàng, cầm trường kiếm cùng với nàng... Hai bóng đen còn lại lao đến bên dị thú máy, bị giẫm xuống, rồi lại hiện lên...
Dị thú máy không có linh hồn.
Tạ Dư Trì giơ ngang thanh trường kiếm lên, Thuật Dung giẫm lên trường kiếm mượn lực phóng ra, xoay trên không trung và đáp xuống vai con dị thú máy, cô cắm dao găm của mình vào cơ thể dị thú để ổn định cơ thể...
Chất liệu của dị thú này...
Nó hoàn toàn giống với kim loại trên người Triệu Nghị.
Thuật Dung không giải phẫu Triệu Nghị, thậm chí còn chôn cất hắn mà không lấy tinh hạch của hắn ra. Kim loại trên cơ thể hắn cũng không nghiên cứu.
Nắm chặt dao găm, Thuật Dung nhớ lại những tài liệu thiết kế mà cô đã đọc...
Điểm yếu của Ozlo...
Ha, không ngờ tiến sĩ thế mà nghiên cứu dị thú máy cho người khác.
"Cố cầm chân một chút." Thuật Dung dán Phù Tăng Tốc trung cấp lên, dùng sức chạy tới, vòng qua phía sau dị thú máy...
"Thật là một cục sắt đáng ghét ——" Thanh Hòa nhặt Barrett vừa bị Thuật Dung ném trên mặt đất lên, có chút đau lòng thổi thổi bụi trên đó, sau đó giơ lên nhắm vào nhãn cầu của dị thú máy...
"Đùng" một tiếng súng vang lên, mặc dù không có tác dụng với dị thú máy, nhưng rất nhanh nó đã chuyển sự chú ý sang Thanh Hòa.
"Kẻ địch... Tiêu diệt..."
"Ozol là dị thú máy loại phòng ngự, hơn nữa, nó còn có kim loại biến dị, sức phòng ngự của nó thật đáng kinh ngạc." Tạ Dư Trì nắm tay Thuật Dung, nói cho những người còn lại thông tin mà nàng có được từ hệ thống, "Nhưng nó chỉ có một phương pháp tấn công duy nhất, không thể tấn công tầm xa... Nếu chúng ta không muốn phá hủy nó mà chỉ muốn kéo nó đi, chúng ta chỉ cần dùng tốc độ nhanh."
Thanh Hòa làm một động tác ra hiệu mình đã biết, nâng Barrett bắn thêm hai phát nữa mới quay người bỏ chạy, Sùng Linh nhân cơ hội này chạy ra phía sau dị thú máy, cầm trường đao lao lên, dùng sức chém mạnh xuống lưng dị thú, lưu lại một vết lõm!
"Kẻ thù... Kẻ thù... Đã phát hiện... Kẻ thù cần bị tiêu diệt..."
Tạ Dư Trì và Thuật Dung không có kỹ năng tầm xa, Tạ Dư Trì lấy trực thăng ra để Thuật Dung lái nó, chờ lát nữa có thể trực tiếp rời đi, sau đó nàng dán Phù Phi Hành bay lên không trung, nhanh chóng đến gần dị thú máy, con dị thú phát hiện ra nàng, giơ tay chụp lấy nàng, Tạ Dư Trì dán Phù Tăng Tốc trung cấp lên, khéo léo né tránh, cánh tay máy vụt qua trước mặt nàng, mang theo một luồng gió lạnh...
Tạ Dư Trì không dám chậm trễ nữa, nàng vốn muốn tự mình xem xét dị thú máy một chút, nhưng có vẻ như...
Ảnh phó lập tức lẻn vào người dị thú máy, bị dị thú bóp nát, sau đó lại ngưng tụ lại, sau khi dị thú máy bóp nát ảnh phó vài lần, phát hiện vô dụng, liền không còn quấn lấy cái ảnh phó nữa, sải bước đi về phía Tạ Dư Trì...
"Rầm, rầm, rầm"
Bước chân của dị thú máy cực kỳ nặng nề, khi chân nó chạm đất, nó có thể cảm nhận rõ ràng mặt đất đang rung chuyển!
"Chúng ta cũng phải nhanh chóng rút lui..." Thuật Dung lái trực thăng đón Thanh Hòa và Sùng Linh lên, đứng yên bên cạnh Tạ Dư Trì.
Thanh Hòa vỗ vỗ Barrett, "Chi viện từ nước D sắp tới."
Dù sao, chỉ dựa vào một con dị thú máy để tấn công... Làm sao có thể?
Tạ Dư Trì trầm mặc một lúc, lấy ra một vài quả bom cháy ném chúng xuống, mặc dù ngọn lửa không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho dị thú máy nhưng...
Ít nhất nó sẽ gây ra chút rắc rối cho những người chi viện từ căn cứ D.
Hầu như tất cả vật tư của những căn cứ bị chiếm này đã được vận chuyển trở lại căn cứ ở thành phố Z, bên Liễu Thừa Giang cũng đã được vận chuyển vật tư về căn cứ... Cho dù có rút lui thì cũng không mất gì.
Tạ Dư Trì vỗ cánh bay vào trực thăng, Thanh Hòa nhanh chóng đóng cửa khoang lại, Thuật Dung không trực tiếp rút lui mà bay vòng quanh dị thú máy, sau một lúc cô mới tăng tốc thoát khỏi dị thú máy.
Sợ bị dị vật bám theo, Thuật Dung còn cố ý đi đường vòng, ngày đêm rong ruổi cho đến khi đến bờ biển mới dừng lại tạm thời nghỉ ngơi.
Về phần căn cứ D sẽ chủ động tiến công nước A, Tạ Dư Trì cũng không quá lo lắng, dù sao khoảng cách giữa hai nước rất xa, dị thú máy rất khan hiếm, dù sao những kim loại kia rất hữu hạn. Nếu căn cứ D phái một lượng lớn nhân lực và dị thú máy đến tấn công nước A, khả năng phòng thủ của chính họ sẽ trở nên rất yếu.
Còn những tù binh kia, chắc chắn họ sẽ không thể quay trở lại căn cứ D. Mặc dù họ vẫn có người nhà ở tổng bộ căn cứ D, nhưng tất cả họ vẫn rời đi theo quân của Liễu Thừa Giang. Bởi vì nếu quay lại, họ sẽ là tù binh đào ngũ, sẽ bị phỉ nhổ, không chỉ chết mà còn liên lụy đến người nhà. Nhưng nếu không quay về, bọn họ sẽ bị coi là hy sinh vinh dự, gia đình của bọn họ sẽ do căn cứ chiếu cố, ít nhất bọn họ còn có thể sống sót.
Trận giằng co kéo dài một năm rưỡi với sự tham gia của ba quốc gia (căn cứ) này đã đi đến hồi kết.
☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆
"A... Cảm thấy đã lâu không trở lại đây, nhớ quá đi!!!" Thanh Hòa nằm trên sô pha, hít sâu một hơi, bị bụi làm cho sặc đến ho khan một tiếng, "Này, khụ khụ... Cần phải dọn dẹp a!"
Sùng Linh kéo cô dậy, nhìn thoáng qua Tạ Dư Trì đang nghiêm túc, "Bây giờ bắt đầu thôi."
Thuật Dung đến trung tâm nghiên cứu của mình, vì vậy trách nhiệm dọn dẹp nặng nề đổ lên vai ba người các nàng.
"Em sẽ quét sàn, Thanh Hòa phụ trách lau sô pha, bàn này kia, Sùng Linh, chị lau sàn đi!" Tạ Dư Trì nhặt cây chổi trong góc, hoạt động gân cốt một chút, chống nạnh nói.
Thanh Hòa nhúng giẻ lau vào nước lạnh, bắt đầu công việc của mình.
Sùng Linh lấy tinh hạch mua một số dụng cụ cần thiết, thuận tiện mang về một ít thức ăn để chút nữa ăn sau.
Chờ đến tối khi Thuật Dung mở cửa biệt thự bước vào, những gì cô thấy là một sàn nhà được lau sạch sẽ đến mức sáng bóng và hai người mệt mỏi nằm trên sô pha...
Thanh Hòa chôn trong vòng tay Sùng Linh, còn Tạ Dư Trì dựa vào sô pha, ngửa đầu nhìn trần nhà, nhắm mắt lại như đã ngủ.
"Quét dọn?"
Sùng Linh khẽ gật đầu, "Bữa tối đã sẵn sàng trên bàn."
"Làm phiền rồi." Thuật Dung đưa tay sờ sờ má Tạ Dư Trì, Tạ Dư Trì tựa hồ cảm ứng được xoa xoa tay của cô, sau đó Thuật Dung liền nghe thấy Tạ Dư Trì mơ màng lẩm bẩm: "Chị về rồi sao?"
"Ừm." Thuật Dung cúi người hôn lên trán Tạ Dư Trì, "Trở về phòng đi."
Sùng Linh nhìn Thuật Dung một tay bưng bữa tối, tay kia bế Tạ Dư Trì, trực tiếp đi lên lầu.
Nghe thấy tiếng động, Khiếu Thiên chạy ra khỏi phòng, nằm xuống cạnh Sùng Linh, lật người để lộ bụng, Sùng Linh dùng ngón chân chọc vào Khiếu Thiên, vuốt tóc Thanh Hòa đang nằm trong lòng, nở nụ cười.
Như vậy, khá tốt.
Nếu mọi chuyện trần ai lạc định, bốn người tiếp tục sống như vậy có vẻ cũng không tệ.
Suy nghĩ như vậy thoáng qua tâm trí Sùng Linh, bàn tay đang vuốt ve Thanh Hòa của cô khựng lại, khiến Thanh Hòa nghi hoặc nhìn cô. "Có chuyện gì sao bảo bối?"
Cách xưng hô này khiến Sùng Linh nhướng mày, nhưng cô nhớ trước kia Thanh Hòa từng gọi Tạ Dư Trì như thế này, trông rất là vui vẻ.
"Thuật Dung về rồi sao?... A, Tạ Dư Trì cũng về phòng với cậu ấy rồi sao?" Thanh Hòa dụi dụi mắt, đứng dậy ôm cổ Sùng Linh, "Ôm em đi tắm, sau đó... Đến phòng em?"
Sùng Linh ôm ngang Thanh Hòa, cười khẽ: "Vui đến cực điểm."