Đường xá xa xôi.
Tạ Dư Trì thở dài, dựa vào lòng Thuật Dung mở rương nhỏ bí ẩn trong ba lô...
『 Ting! Nhận được vé phó bản ngẫu nhiên × 1! 』
Lại là vé phó bản... Từ từ? Ngẫu nhiên?
『 Thời gian ngẫu nhiên, nhiệm vụ ngẫu nhiên, địa điểm ngẫu nhiên, mọi thứ đều ngẫu nhiên! Một vé phó bản đầy thú vị! 』Giọng nói máy móc của hệ thống đầy sức sống, khiến Tạ Dư Trì nhất thời cạn lời.
Thú vị... Chắc là thú vị một cách ác độc. Tạ Dư Trì âm thầm phỉ nhổ, nhưng vẫn là lấy vé phó bản ra, quơ quơ trước mặt Thuật Dung, "Halo."
Thuật Dung dùng hai ngón tay kẹp vé phó bản, cô vừa liếc nhìn đã hiểu, xoa xoa tóc Tạ Dư Trì, "Khi nào đi?"
"Tùy chị thôi, khi nào chị rảnh thì khi đó đi? Dù sao hiện tại em không đủ tích phân..." Tạ Dư Trì thấp giọng nói: "Chị cùng em đi phó bản, sau đó rồi tìm phiền toái với nước D được không?"
"Ừm."
Thanh Hòa nhún nhún vai, nhìn thoáng qua hai người dính nhau qua kính chiếu hậu, khịt mũi: "Hai người có đi hay không thì mình và Sùng Linh đều không biết gì, còn õng ẹo đến vậy luôn à?"
Tạ Dư Trì cười cười, nắm lấy bàn tay Thuật Dung mười ngón đan vào nhau, sau đó sử dụng vé phó bản.
『 Phó bản ngẫu nhiên... 』
『 Đang chạy... 』
『 Đang tải... 』
Lần này cảm giác rất khác, Tạ Dư Trì bất tỉnh rơi vào trạng thái hôn mê có ý thức. Khi nàng lấy lại được cảm giác trở về cơ thể, mở mắt ra thấy mình đang nằm trong bụi cây?!
—— Thuật Dung không có ở đây sao?
Hệ thống? Đây là nhiệm vụ một người sao?!
『 Không phải. 』
『 Thế giới này sẽ rất thú vị. 』
Tạ Dư Trì do dự đứng dậy, lại phát hiện trên cánh tay nàng có một hoa văn kỳ lạ, mặc dù nàng xem không hiểu nhưng nó sẽ khiến mọi người cảm thấy đó là nghệ thuật.
Tạ Dư Trì xắn tay áo lên, phát hiện chỉ có tay phải của mình có hoa văn này. Từ từ, trên mặt sẽ không có thứ gì kỳ quái chứ?!
『 Sẽ không! 』 Hệ thống không muốn nhìn ký chủ suy nghĩ lan man như vậy nữa, vẫn là không nhanh không chậm hành động, thúc giục nói:『 Đầu tiên, nhiệm vụ của ký chủ chính là đi tìm Thuật Dung. Hai người hiểu ý nhau như vậy, yêu nhau như vậy, nhất định là rất tâm linh tương thông đúng chứ? Trong ba ngày, phải tìm được Thuật Dung trong thế giới này. 』
Tạ Dư Trì:???
Nếu mi để ta và Thuật Dung một người lên trời một người xuống đất, thì hai người bọn ta tìm được nhau kiểu gì!
『 Khoảng cách không xa lắm đâu! Vì vậy, ký chủ đừng lãng phí thời gian nữa! Đây là nhiệm vụ cơ bản! Nếu thất bại, tích phân của ngài chỉ còn 0 thôi! 』
Đáng sợ!
Tạ Dư Trì phủi bụi trên người, mặc dù bị hệ thống hù khiến bản thân chút lo lắng nhưng nàng vẫn không chắc chắn nên làm thế nào để tìm được Thuật Dung. Hơn nữa, chuyện gì đang xảy ra với nơi giống như khu rừng nguyên sinh này vậy? Sống sót trên hoang đảo lần nữa à?
『 Không, không, đây là phó bản thú nhân vô cùng thú vị ~ Được rất nhiều hệ thống mau xuyên giới thiệu, bổn hệ thống đã đặc biệt tìm các hệ thống khác xin phó bản này đó! Ký chủ có cảm thấy vô cùng vinh hạnh không? Bổn hệ thống không ngờ ký chủ lại may mắn đến như vậy! 』 Hệ thống cảm thấy chính mình thật là lợi hại, hai tay chống nạnh một hồi!
Tạ Dư Trì: Ha hả.
Thú nhân?! Tạ Dư Trì sợ tới mức sờ tai và mông mình, phát hiện không mọc ra thứ gì mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra phó bản này chỉ xăm hình cho nàng thôi, cũng không tệ lắm...
Nàng không biết đường, định hướng kém, lúc trước sống sót trên hoang đảo đều hoàn toàn phụ thuộc vào Thuật Dung, nhưng nhiệm vụ cơ bản bây giờ là tìm Thuật Dung trong loại rừng rậm này, Tạ Dư Trì cảm thấy đại khái nàng sẽ chết đói trong rừng trước. —— Kinh khủng.
Tạ Dư Trì thử đi một lúc, tiếp tục đi về một hướng, ngoại trừ cây cối hai bên và thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo, nàng không nhìn thấy gì khác. Đừng nói là Thuật Dung, ngay cả thú nhân bình thường còn không nhìn thấy một con nào! Lạ quá đi!
Đây thật sự là thế giới thú nhân sao? Hay là hệ thống mi nên dọn rác một chút?
『 Bổn hệ thống sẽ không bao giờ xảy ra lỗi! 』
Phải phải phải, ta đây không phải đang cảm thán kỳ quái sao? Không có ai... Tạ Dư Trì thở dài, nàng vừa đi vừa mệt vừa khát... Đợi đã, ba lô dùng được không?!
Nàng lập tức mở ba lô ra thì thấy tất cả đều sáng?
『 Loại phù chú công kích không có tác dụng với thú nhân, về phần phù chú phụ trợ, thức ăn, nước uống... Bổn hệ thống sợ sau khi cấm, ký chủ sẽ không sống nổi ba ngày. 』
Tạ Dư Trì lấy bánh quy ra cắn một miếng, ực ực uống hai ngụm nước, "Dù sao cũng cảm ơn mi rất nhiều."
Hệ thống:...
Trên thực tế, hệ thống nói rất đúng. Tạ Dư Trì đi suốt một ngày cũng không thể tìm thấy Thuật Dung, nàng chỉ đi xung quanh không có mục đích, nàng không biết mình đã ở đâu, đã đến nơi nào, chưa đến nơi nào, có đang đi lòng vòng hay không, mãi chi đến khi màn đêm buông xuống, nàng đặt mông ngồi trên đá, cả người trở nên suy sút, mới nhận ra nhiệm vụ cơ bản này cực kỳ khó khăn.
Chuyện này khác gì mò kim đáy biển chứ? Vào rừng mò người yêu?
Tạ Dư Trì muốn bắt chước phương pháp tìm củi khô và khoan gỗ để đốt lửa của Thuật Dung, nhưng sau khi cọ xát một lúc lâu, không một tia lửa nào xuất hiện, nàng hoàn toàn suy sụp. Vứt bỏ mọi thứ, ngồi trên một tảng đá hoài nghi nhân sinh. Chênh lệch giữa người với người sao có thể lớn đến thế?!
Tức!
Tạ Dư Trì nghĩ, nếu ngày mai nàng dán phù chú bay lên trời, cho dù nàng không thể tìm thấy Thuật Dung thì ít nhất nàng có thể để Thuật Dung nhìn thấy nàng! Ý tưởng tuyệt vời làm sao!
Bọc quần áo tạm qua đêm trong rừng, ngày hôm sau, Tạ Dư Trì ăn một ít bánh quy và uống nước, sau đó dán Phù Phi Hành nóng lòng muốn bay lên trời. Nàng chưa kịp vỗ cánh thì đã thấy một con đại bàng lao về phía mình.
Tạ Dư Trì:???
Nàng bị móng vuốt của đại bàng tóm lấy bay về phía nam, móng vuốt cào vào quần áo đâm vào da thịt Tạ Dư Trì.
CMN! Loại may mắn gì đây!
Nàng rút trường kiếm ra định đâm vào bụng đại bàng, nhưng đại bàng liền buông móng vuốt, Tạ Dư Trì vội tung cánh bay loạn xạ, nhưng đại bàng lại đuổi theo.
Hệ thống, chẳng lẽ Thuật Dung biến thành chim sao? Nếu không, tại sao con chim này cứ đuổi theo ta vậy chứ?!
『 Có lẽ nó muốn giao phối với ký chủ. 』
Tạ Dư Trì:??!
Ta vẫn còn là một em bé mà!!!
Tạ Dư Trì sợ đến mức dán thêm Phù Tăng Tốc và Phù Phi Hành, nhanh chóng bay trốn.
Nhưng khi Tạ Dư Trì quay đầu nhìn lại, con đại bàng vẫn đang đuổi theo nàng! Nàng vô cùng tức giận nhưng chỉ có thể tiếp tục bay.
Kết quả đột nhiên rơi xuống, Phù Phi Hành đã hết giờ, Tạ Dư Trì trở tay không kịp ngã xuống, trực tiếp treo trên cành cây, nàng lấy Phù Phi Hành ra đang định sử dụng lại thì nghe thấy một tiếng sói tru. Âm thanh gần như khiến cả khu rừng rung chuyển, Tạ Dư Trì không khỏi run rẩy, suýt chút nữa đánh rơi phù chú.
Đại bàng còn đang định sà xuống, nửa đường Tạ Dư Trì nhìn thấy một tàn ảnh màu bạc xoẹt qua, một con sói nhảy lên vồ đại bàng xuống, móng vuốt đặt trên đầu đại bàng, trầm giọng rống lên.
Con đại bàng đột nhiên biến thành một người đàn ông trần truồng, anh ta khóc lóc van xin, lảm nhảm rất nhiều thứ mà Tạ Dư Trì không hiểu, sau đó con sói thu hồi móng vuốt, để người đàn ông biến trở lại thành đại bàng và bay đi.
Ờmmm...
Hệ thống, ta nghe không hiểu ngôn ngữ ở đây!
『... Vậy thì, tạm thời cho ký chủ thông thạo ngôn ngữ. 』
『 Kỹ năng đang được phát... 』
『 Ting! Học tập kỹ năng: Thông thạo ngôn ngữ (tạm thời)! 』
Tạ Dư Trì cúi đầu nhìn Sói Bạc đang quanh quẩn dưới chân mình, đôi mắt sói màu lam, nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng Tạ Dư Trì không biết vì sao nàng không cảm thấy nó có ác ý? Thay vào đó nàng lại cảm thấy...
"Thuật Dung?"
"Ừm."
Tạ Dư Trì:?!!
Căn cứ trưởng thân yêu của nàng biến thành sói?!
Nên nói là rất phù hợp với tính sắc lang không nhỉ?
Muốn cười quá!
Sói Bạc ngồi ngay ngắn dưới đất, bất đắc dĩ nhìn con người nhỏ bé bị treo trên cây đang cười như một kẻ ngốc.
"Này, này!" Đột nhiên Tạ Dư Trì cảm thấy cành cây rung lên, sau đó nghe thấy tiếng cành cây bị gãy, nàng lập tức rớt xuống.
Nện ở trên người Sói Bạc.
"Chị không sao chứ! Có đau không?" Tạ Dư Trì lập tức trèo xuống, nhìn Thuật Dung, xoa xoa đầu sói, "Sao chị không biến thành hình người?"
"... Hệ thống cho phép em hiểu được ngôn ngữ của thế giới này sao?" Thuật Dung không trả lời, cô chỉ hỏi.
"Phải!"
"Đúng vậy, chị không thể biến thành hình dạng con người."
"???"
『 Nhiệm vụ cơ bản hoàn thành ~ Bắt đầu nhiệm vụ chính thức! Người ủy thác sẽ giới thiệu nhiệm vụ lần này, cơ thể này của Thuật Dung là của người ủy thác! Nhân vật chính phải làm cho người ủy thác có đủ tư cách hóa thân thành hình người! 』
『 Tất nhiên, đây không phải phó bản phức tạp gì cả. Chỉ cần đánh tiểu quái, xông vào Rừng chết chóc, lấy nước suối ở trung tâm, uống nước suối để tôi luyện cơ thể và đạt được tư cách biến thành hình người! 』
『 Ting! Tuyên bố nhiệm vụ: Giúp Sói Bạc biến thành hình người! 』
『 Phần thưởng nhiệm vụ: 100 tích phân! 3 điểm kỹ năng! 』
100?! Tạ Dư Trì đã bị sốc bởi sự hào phóng của hệ thống.
Nàng rất nhanh liền bình tĩnh lại, xoa xoa đầu Thuật Dung như không có chuyện gì, sau đó nhéo nhéo vành tai Thuật Dung, "Không thể cho thêm chút tích phân sao? Thuật Dung đã biến thành bộ dạng này, phù chú của ta không có tác dụng đối với thú nhân a."
『... 』
『 Ting! Đổi phần thưởng nhiệm vụ: 120 tích phân, 3 điểm kỹ năng. 』
『 Ký chủ, hài lòng rồi chứ. 』
Tạ Dư Trì hài lòng gật đầu, ôm lấy cổ Thuật Dung, xoa xoa lông sói của cô, đâm có chút đau, còn cứng...
Chao ôi, nếu Thuật Dung không phải là một con sói mà là một con chó lớn thì tuyệt biết bao. Tạ Dư Trì âm thầm cảm khái trong lòng, nhưng nàng không dám nói ra...
"Đừng cọ loạn vào thân thể người khác." Thuật Dung rung rung lông, lỗ tai dựng đứng, Tạ Dư Trì nhìn thế có chút hưng phấn, không khỏi đưa tay đi sờ. Aiyo, Thuật Dung trở nên thật dễ thương.
Chịu không nổi Tạ Dư Trì vẫn luôn chà đạp lông của mình, Thuật Dung há miệng cắn cổ tay Tạ Dư Trì, cô không dám dùng sức, đầu răng có thể cảm nhận được làn da mềm mại mỏng manh, cô gầm gừ nói: "Phu nhân, em nên ngoan một chút đi."
"... Em rất ngoan mà."
"Nếu em không muốn làm chuyện đó trên xe sau khi trở về thì em nên biết bây giờ phải làm gì."
Tạ Dư Trì trợn to hai mắt, nàng không thể tin được đây là lời Thuật Dung có thể nói!
Cái tên sắc lang này!
Sắc lang phát ra tiếng phì phì trong mũi, phe phẩy cái đuôi lớn đi trước dẫn đường.