• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Cửu Dị như muốn nói gì đó cuối cùng lại thôi. Sau khi cúp máy cô tiện mắt nhìn qua Châu Tinh Duật bên cạnh, lưng dựa vào sofa mắt nhắm chặt,ngủ sao?

"Tiểu ngốc lấy giúp tôi lon nước ". Lý Bạch đánh bài hăng say tiện mồm sai bảo. Hứa Ninh xùy một tiếng rồi cũng đứng dậy đi lấy nước, tiện thể lấy cho mọi người.

"Ninh Ninh ngồi xuống chơi đi ". Cố Mạn Đình thấy cô đưa nước xong thì ngồi lại ghế liền bắt đầu rủ rê. "Không muốn chơi nữa các cậu chơi đi "

"Bạn học Hứa Ninh,cậu xinh đẹp thật ". Hầu Tống Dực cười ôn hòa, Dạ Tiêu Vĩ bên cạnh tiện thể táp vào:"Xinh đẹp thì đến lượt mày ngắm sao? Ở đây mày không xứng để nhìn một người con gái nào hết, biết chưa? ".

Bị Dạ Tiêu Vĩ dọa cho, Hầu Tống Dực liền cụp tai gật đầu liên tục, hạ bài:"Tôi...tôi có việc đi trước đây ".Nói rồi cậu ta chạy ra cửa mau chóng đeo giày rồi bỏ về.



"Dạ Tiêu Vĩ, đủ rồi đó ". Cố Mạn Đình khi này mới khó chịu lên tiếng, tay cầm bài không nhịn được ném vào ngực cậu ta. Dạ Tiêu Vĩ liền cáu lên:"Cố Mạn Đình, cậu bệnh sao? ".

"Phải đó bệnh mới thích cậu,bệnh mới vì cậu mà thi vào Đại học thể thao, bệnh mới đi tỏ tình cậu đấy ".Cố Mạn Đình không yếu thế hét lại rồi cầm túi bỏ đi. Tiếng hét quá lớn cũng làm Châu Tinh Duật phải mở mắt.

"Mạn Đình đi đâu vậy?". Cô muốn đứng dậy chạy theo nhưng bị kéo lại:"Để cậu ta đi ". Châu Tinh Duật lười biếng lên tiếng cằm hất về phía Tiêu Vĩ. "Vậy Tiêu Vĩ cậu đi xem cậu ấy thế nào". Hứa Ninh nhẹ giọng.

Dạ Tiêu Vĩ chần chừ cuối cùng cũng đứng dậy ra cửa. Mạn Đình vừa xuống dưới nhà trọ điện thoại đã nhận được tin nhắn của Hầu Tống Dực.

[ Chúng ta nên dừng lại thôi, bạn của em đáng sợ quá ]

Đọc xong dòng tin nhắn Cố Mạn Đình như muốn vứt luôn chiếc điện thoại trong tay:"Tên nhát gan này, còn bảo sẽ bảo vệ tôi, vậy mà vừa bị mắng liền bỏ chạy, chia tay thì chia tay, ấu trĩ"

Dạ Tiêu Vĩ đã đuổi đến, đứng nghe Mạn Đình mắng liền tiến lên ôm lấy cô. "Cậu đến đây làm gì? ". Cố Mạn Đình giận dỗi không thèm nhìn mặt cậu ta,cả người vùng vẫy.

"Mạn Đình, xin lỗi tôi sai rồi...chúng ta yêu cùng yêu đương đi ". Tay Tiêu Vĩ ấn đầu Mạn Đình vào ngực mình thi thoảng vuốt vài cái."Không muốn, không muốn, chẳng phải cậu nói tôi bệnh sao?"



"Không bệnh, là tôi mới bệnh khi từ chối cậu "

...

"Hôm nay 30 tết rồi, trời tuyết như vậy có xem được pháo hoa không đây? ". Lý Bạch nằm gối đầu lên đùi Châu Tinh Duật lười biếng lên tiếng.

Cả phòng chỉ có một chiếc sofa, bị hai người con trai chiếm chỗ, Hứa Ninh chỉ đành chuẩn bị ra ngoài. "Hứa Ninh đi đâu thế ". Lý Bạch đang nằm cắn hạt dưa thì bật dậy, nhiều chuyện. "Tôi ra ngoài mua ít đồ,tối nay làm sủi cảo"

"Vậy cùng đi đi, vừa hay ông đây muốn mua vài thứ ". Nói xong liền nhanh chóng bật dậy khỏi Châu Tinh Duật:"Mày đi không? "

"Không rảnh ".Cụ thể là trời quá lạnh, còn có tuyết nên Châu thiếu gia lười đi. "Được, vậy đi thôi tiểu ngốc ". Hứa Ninh đứng đợi bên ngoài đến lạnh cóng, thời tiết này đúng là lạnh đến thấu xương.

"Không mua hành lá sao? "

"Tôi không ăn hành lá ".

"Nhưng tôi ăn ". Hứa Ninh nghe vậy thì bặm môi, vươn tay lấy một bó hành lá. "Tiểu ngốc, muốn thử chút cảm giác mới mẻ không? ". Lý Bạch đá chân mày nhìn cô. "Gì chứ?". Hứa Ninh nhìn cậu ta khó hiểu.

Một lát sau, Lý Bạch mang đến một bịch kem, hóa ra là vậy, trời âm độ C, ăm kem. Về đến phòng trọ trời đã tối đen, nhưng còn vài tiếng nữa mới đến giao thừa. Dạ Tiêu Vĩ và Cố Mạn Đình từ đó đến giờ vẫn không thấy mặt.

Hứa Ninh xắn tay áo, bắt đầu nhào bột:"Thêm ít nước ". Cô lên tiếng, anh liền đổ thêm nước. "Cậu cũng biết nấu ăn sao? ". Châu Tinh Duật nhếch môi, tay thì đổ nước. "Không biết, thấy mẹ làm đơn giản nên bắt trước làm theo, đây lần đầu tiên tôi làm đấy ".

Lý Bạch bên cạnh thái hành cũng phải dừng lại nhìn cô:"Tự tin vậy sao? ". Hứa Ninh chỉ nhún vai rồi tiếp tục nhào bột.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK