• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ninh Giang Thành nhận thức được rằng tình hình lúc này càng lúc càng không ổn thật rồi, anh nhìn Thẩm Thiên Hương trên giường bệnh, lấy mền quấn cô vào trong rồi ôm cô lên quay sang nhìn Liễu Huy: “Chúng ta rời khỏi đây thôi.”
Liễu Huy cũng hiểu ý, anh gật đầu gọi cho đàn em bên dưới giải quyết đám phóng viên đó.
Lúc này y tá và bác sĩ cũng chạy đến phòng bệnh: “Ninh tổng, phóng viên bọn họ…”
“Hai người giúp chúng tôi rời khỏi đây đi.” Ninh Giang Thành nói.
“Đi theo tôi.” Nữ y tá lên tiếng.

Ninh Giang Thành lập tức ôm Thẩm Thiên Hương đi theo nữ y tá đó.
Bác sĩ ở lại cùng Liễu Huy, anh ta nghĩ ra ý gì đó liền hô lớn: “Ninh tổng, dừng lại một chút.”
Ninh Giang Thành dừng chân lại, bác sĩ chạy lên rồi nói: “Tôi có ý này này.”


Đại sảnh bệnh viện.
Màn đêm yên tĩnh để nhiều người nghỉ ngơi nhưng bây giờ lại trở thành nơi náo nhiệt, đám phóng viên đến đây không ngừng tìm Ninh Giang Thành và Thẩm Thiên Hương.

Bọn họ đợi ở thang máy, nhìn thấy Ninh Giang Thành đi xuống liền đuổi theo: “Ninh tổng, Ninh tổng!!!”
Đám phóng viên đó liền chạy theo, Ninh Giang Thành quay lưng rời đi, đàn em của Liễu Huy cũng chạy ra ngăn đám phóng viên đó lại gần Ninh Giang Thành.
“Ninh tổng, cô Thẩm đâu rồi? Chúng tôi biết được tin anh và cô Thẩm Thiên Hương ở cùng một chỗ cơ mà?”
“Đúng rồi Ninh tổng, Thẩm Thiên Hương đối với anh là gì chứ? Còn Cao tiểu thư sao rồi ạ?”
“Phải rồi, mối quan hệ của hai người…”
Lúc này ở cửa sau, Liễu Huy nhìn thấy một đám phóng viên đang đợi sẵn ở đây, anh bình tĩnh ôm cô gái trên tay bước ra.

Bọn họ cứ nghĩ đó là Thẩm Thiên Hương liền bao vây đến.
“Đây chính là cánh tay phải đắc lực của Ninh tổng mà?”
“Liễu Huy cho chúng tôi hỏi anh đang bế ai trên tay vậy? Có phải là tình nhân của Ninh tổng không?”
Liễu Huy nhìn bọn họ, đúng là một đám người bám dai như đỉa mà.

Ở cổng phụ bệnh viện lúc này, Ninh Giang Thành đã đi qua đám phóng viên đó một cách hoàn mỹ.


Anh lên xe rồi rời đi để bọn họ lại phía sau, chiếc xe chạy khỏi bệnh viện một khoảng xa Ninh Giang Thành thở nhẹ ra, lúc này có một chiếc xe chạy lên đuổi theo sau họ, Ninh Giang Thành lập tức lên tiếng: “Dừng xe lại.”
Tài xế liền cho xe dừng lại, chiếc xe kia cũng dừng lại, Ninh Giang Thành rời khỏi xe đi qua chiếc xe kia, anh vào trong thấy Thẩm Thiên Hương nằm ở hàng ghế sau thì thở nhẹ ra.
Bọn anh đã chia ra ba phe, Ninh Giang Thành sẽ quang minh chính đại đi cửa trước, cái chính bọn họ muốn là thấy anh ở cùng Thẩm Thiên Hương một chỗ, chính vì thế anh đã xuống đại sảnh một mình, không thấy Thẩm Thiên Hương đám phóng viên đó cũng không thể làm gì.
Còn về phía Liễu Huy, người anh ôm trên tay chính là nữ y tá phụ trách chăm sóc cho cô mấy ngày qua.

Biết rõ đám phóng viên sẽ đợi ở cửa sau nên anh đã bảo Liễu Huy dụ bọn họ, thu hút sự chú ý của đám người đó như thế mới thuận lợi đưa Thẩm Thiên Hương rời đi.
Bệnh viện này có tận ba cổng, nhưng cổng phụ thứ ba ít người biết, dường như chỉ có bác sĩ và y tá biết đến nên bác sĩ đã bí mật đưa Thẩm Thiên Hương rời khỏi bệnh viện, xe của anh đã được gọi đến chờ sẵn, chỉ cần đưa cô lên và rời đi mà thôi.
Nhìn thấy cảnh tượng chạy trốn thế này, Ninh Giang Thành thở dài, anh không biết nên làm sao cho đúng nữa.
Tuy không chụp được hình, nhưng sáng ngày mai sẽ…
Anh nhìn Thẩm Thiên Hương rồi nói nhỏ: “Tôi xin lỗi, tôi lại hại em rồi, lại khiến em bị tổn thương rồi.”

Sáng hôm sau.
Mới sáng ra các trang báo đã đưa tin về Ninh Giang Thành, các bài báo lá cải đã đưa tin về chuyện ở bệnh viện tối qua.

Cao Mỹ Lệ bình tĩnh ngồi ở ghế thưởng thức trà nóng, cô ta thản nhiên nghe về tin tức của Ninh Giang Thành.

Cao Mỹ Lệ sớm đã mua chuộc những kẻ xung quanh Ninh Giang Thành, cô cũng biết rõ nhất cử nhất động của Ninh Giang Thành.
Cao Mỹ Lệ bỏ tách trà xuống, đưa tay tắt ti vi đi.

“Là do anh quá ngây thơ rồi” Cao Mỹ Lệ nói.
Ninh Giang Thành vốn không để tâm đến Cao Mỹ Lệ, nhưng anh lại không hề biết mình đã bỏ qua một mối nguy hiểm vô cùng.

Cao Mỹ Lệ dựa ra sau ghế, lắc đầu rồi thở dài tự nói một mình: “Đây chính là món quà tôi tặng hai người.”

Những bài báo là cải đó không ngừng được đăng tải khắp trang mạng, Ninh Giang Thành càng đọc càng bất lực.

Liễu Huy bên cạnh chỉ biết vỗ vai Ninh Giang Thành an ủi, bây giờ mọi chuyện ngày càng lớn, rõ ràng kẻ đứng sau đã lên một kế hoạch hoàn mỹ cả rồi, còn cho phóng viên biết chuyện ở bệnh viện để bọn họ đuổi đến.
Bây giờ ngoài kia tất cả chỉ chú ý đến tại sao Ninh Giang Thành lại giữ Thẩm Thiên Hương bên cạnh, còn đặc biệt chuẩn bị phòng bệnh VIP cho cô, nhưng không ai chú ý đến phòng bệnh của Thẩm Thiên Hương bốc cháy, cũng không ai để tâm đến việc Thẩm Thiên Hương sắp mất mạng.
Tất cả đều chú ý đến việc Thẩm Thiên Hương chính là người thứ ba, chính là người xen vào giữa Ninh Giang Thành và Cao Mỹ Lệ.
“Cô ấy…” Liễu Huy đứng bên cạnh thở dài nói, sau khi tỉnh dậy bảo làm sao để Thẩm Thiên Hương chịu được những chuyện này.
Cô gái nhỏ này lại một lần nữa biến thành kẻ xấu trong mắt mọi người nữa rồi.
Ninh Giang Thành đứng dậy, anh đi đến bên giường bệnh nắm lấy tay Thẩm Thiên Hương, anh hôn lên tay cô, lần đầu anh cảm thấy bất lực như vậy, bình thường bản thân tài giỏi như vậy còn hay hô mưa gọi gió, bây giờ thì hay luôn rồi, người con gái mình yêu lại không thể bảo vệ tốt cho cô ấy, để cô ấy chịu nhiều sự chỉ trích từ mọi người, xem cô ấy là người xấu.
“Cho dù thế giới này có quay lưng với em thì tôi vẫn bên cạnh em, bảo vệ em.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK