Cao Lộ nói rõ mọi chuyện xong rồi rời đi.
Cô đứng ở đó, nhìn mộ của mẹ mình rồi bật cười.
Cuộc trò chuyện hôm nay cho cô hiểu được rằng tình yêu của mẹ dành cho Thẩm Đại Hải thật sự lớn biết bao nhiêu, nhưng mà…
“Ông ta không xứng đáng.” Thẩm Thiên Hương nhìn mộ mẹ mình rồi bảo.
Trời bắt đầu đổ mưa, Thẩm Thiên Hương vẫn đứng đó, cô ước mẹ mình không gặp Thẩm Đại Hải, cô ước người đàn ông đó không nhìn trúng mẹ mình thì bà cũng không có ngày hôm nay.
Thẩm Thiên Hương bật khóc, cô không ngờ bà lại chịu nhiều tổn thương như vậy.
“Mẹ…mẹ thật sự vất vả nhiều rồi…” Thẩm Thiên Hương ngồi bệt xuống rồi nói lớn.
Nếu như không có con…mẹ thật sự không phải chịu khổ cho đến khi mất, mẹ...
Ninh Giang Thành lúc này che ô đi đến chỗ mẹ cô, nhìn thấy Thẩm Thiên Hương ngồi đó anh liền chạy đến.
“Bà xã, sao em còn ngồi đây?” Ninh Giang Thành liền dùng ô che cho cô rồi hỏi.
Anh thấy thời tiết không được tốt lắm, lo lắng cô sẽ bị ướt nên đã bảo Liễu Huy đưa mình đến đây tìm cô.
Không ngờ vừa tới nơi liền thấy Cao Lộ rời khỏi đây, anh vừa xuống xe thì trời cũng đổ mưa rồi.
Thẩm Thiên Hương nhìn thấy anh liền òa khóc, Ninh Giang Thành không hiểu chuyện gì, anh bỏ ô sang một bên ôm lấy cô.
“Bà xã không sao rồi…không sao rồi…”
“Em có anh ở đây mà.” Ninh Giang Thành vỗ vỗ lưng cô rồi bảo.
Cũng không biết có chuyện gì làm cô khóc nhiều như vậy, nhưng mỗi khi cô cần một điểm tựa anh sẽ bên cạnh làm chỗ dựa cho cô.
…
Bốn tháng sau.
Thời gian thấm thoát trôi qua, thoáng chốc đã được bốn tháng rồi.
Cả hai cũng đã kết hôn được thời gian lâu như vậy rồi, những ngày tháng này cũng thật hạnh phúc làm sao.
Dạo gần đây cô lại thấy khó chịu trong người, ăn không ngon ngủ không yên, làm gì cũng dễ nổi giận.
Bữa tối, Ninh Giang Thành kéo ghế cho cô ngồi xuống.
Thẩm Thiên Hương không muốn ăn nhưng sợ làm mọi người lo lắng nên đành miễn cưỡng ngồi xuống, nào ngờ giúp việc vừa mang đĩa cá lên, cô ngửi thấy mùi liền ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Thẩm Thiên Hương nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh, Ninh Giang Thành lo lắng liền chạy theo sau.
“Bà xã em sao vậy?” Anh đi đến vỗ vỗ lưng cô rồi hỏi.
Thẩm Thiên Hương lắc đầu, cô quơ quơ tay, cả ngày nay không ăn được gì đến khi nôn ra cũng chỉ toàn nước.
Cô đứng lên súc miệng rồi đáp: “Em không sao, chỉ là khó chịu thôi.”
“Em có ổn không? Anh đưa em đi bệnh viện nhé?” Ninh Giang Thành đi đến đỡ cô rồi hỏi.
“Em không sao, ngày mai em sẽ đi khám anh đừng lo.” Thẩm Thiên Hương nói nhỏ.
Cũng may hôm nay con trai cùng ông bà nội ra ngoài chơi, nếu để họ biết nhất định sẽ lo lắng nhảy thốt cả lên.
Ninh Giang Thành không yên tâm một chút nào, anh cứ nhìn cô, Thẩm Thiên Hương biết anh lo cho mình, cô mỉm cười bảo: “Em không sao, em tự lo được mà.”
“Em chắc không? Sáng mai anh có cuộc họp quan trọng không thể đưa em đi được…” Ninh Giang Thành nói.
“Đừng lo đừng lo, cũng đừng vì em mà định hủy cuộc họp đó.
Em tự lo được, em không có yếu đuối như anh nghĩ đâu.
Chừng nào có kết quả em sẽ báo anh một tiếng có được không?” Thẩm Thiên Hương ôm lấy anh rồi bảo.
“Được rồi, nếu có gì nghiêm trọng phải báo anh liền đấy.” Ninh Giang Thành vỗ vai cô bảo.
Thẩm Thiên Hương gật đầu, thật ra cô đang lo…có lẽ cô mang thai rồi.
Nhớ lại những ngày tháng mang thai Ninh Tường Gia, do lần đầu có con nên cô không có kinh nghiệm gì, lại nghén cực kỳ, không ăn được cũng không ngủ yên giấc, những ngày tháng đó thật sự là ác mộng.
Nếu như cô mang thai thật…thì phải làm sao đây?
…
Ngày hôm sau.
Thẩm Thiên Hương ngồi xuống ghế, cô nhìn tờ giấy khám thai trên tay.
Đúng như cô đoán mình thật sự làm mẹ rồi.
Bản thân vẫn chưa hết bàng hoàng, cô lấy điện thoại ra định gọi báo cho anh một tiếng thì nhớ ra đêm qua anh có bảo hôm nay có cuộc họp quan trọng.
Cô bỏ điện thoại vào túi, vẫn nên đợi tới tối khi anh trở về thì nói cho anh biết hay hơn.
Thẩm Thiên Hương đứng lên ra về, cô thật sự làm mẹ rồi, cô không ngờ mình lại mang thai thêm một lần nữa.
Vừa bước xuống sảnh bệnh viện, nào ngờ trời đổ mưa, cũng may Ninh Giang Thành đã xem dự báo thời tiết nên đã bỏ ô vào túi cô, bảo cô hãy mang theo nếu trời mưa còn tránh bị ướt được.
Thẩm Thiên Hương nhìn chiếc ô rồi bật cười.
“Ông xã, anh đúng là chu đáo thật đó.” Thẩm Thiên Hương bật ô ra rồi bước đi.
Cô đi dưới mưa trong lòng vừa vui vừa có chút rối bời vì đứa con thứ hai này của mình và anh.
Đi dưới phố, người người bước qua nhau, thấp thoáng đâu đó một bóng dáng xuất hiện trước mặt cô.
Thẩm Thiên Hương đơ người ra khi thấy Thẩm Hưng đứng đó, anh cứ đi dưới mưa, ô cũng không che người sớm đã ướt sũng.
“Thẩm Hưng.” Thẩm Thiên Hương chạy đến chỗ anh, đưa ô lên che cho anh.
Thẩm Hưng nhìn thấy cô cảm xúc giống như được vỡ òa, anh ôm lấy cô, Thẩm Thiên Hương đơ ra lần nữa.
“Thẩm Hưng…anh làm sao vậy?”
…
Thẩm Hưng từ đầu đến cuối không nói gì, Thẩm Thiên Hương không dám bỏ anh một mình nên đã đưa anh về căn hộ của mình.
Thẩm Hưng cứ im lặng, sau khi đi tắm xong liền về giường nằm xuống.
Thẩm Thiên Hương lo lắng cho anh, cô vào phòng anh rồi ngồi xuống nói.
“Thẩm Hưng, có chuyện gì vậy? Anh có thể nói tôi nghe không? Nếu có tâm sự anh cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ nghe anh nói mà.”
Từ sau khi cô kết hôn cũng ít gặp Thẩm Hưng, cả hai cũng ít liên lạc với nhau, anh dường như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Hôm nay gặp lại lại thấy anh thế này…
Thẩm Hưng vươn tay ra, anh nắm lấy tay Thẩm Thiên Hương: “Có thể ở lại đây một chút không?”
Thẩm Thiên Hương cũng không nỡ để anh thế này, cô đành đồng ý: “Được rồi, tôi sẽ ở lại đây với anh.”
Để tránh cho Ninh Giang Thành lo lắng nên cô đã gửi tin nhắn báo cho anh biết một tiếng, cũng đã gửi địa chỉ ở khu chung cư này cho anh, sau khi xong việc anh sẽ đến đón cô.
Thẩm Thiên Hương cứ ngồi đó, mãi một lúc sau Thẩm Hưng cũng chịu buông tay cô ra.
Cô đứng lên rời khỏi phòng ngủ của anh đi ra ngoài.
Cô cũng chưa dám rời đi, nếu như để Thẩm Hưng một mình như vậy thật sự lo lắng.
Cô vào bếp, mở tủ lạnh ra xem có thể nấu gì cho anh ăn không.
Loay hoay trong bếp cô cũng nấu được vài món để cho anh ăn vào bữa tối.
Thẩm Thiên Hương đi vào phòng ngủ, thấy Thẩm Hưng đã ngủ say liền nhẹ nhàng đi đến kéo mền lên đắp cho anh.
“Sao…sao nóng như vậy chứ?” Thẩm Thiên Hương chạm vào anh liền hoảng hốt, từ nãy đến giờ anh chịu đựng để bản thân phát sốt như vậy sao?
“Thẩm Hưng…Thẩm Hưng…” Cô đưa tay vỗ mặt anh, cuối cùng anh đã đi dưới mưa bao lâu vậy chứ?
Thẩm Thiên Hương chạy ra ngoài, trong lúc cô chưa biết làm sao thì Thẩm Đại Hải xuất hiện.
“Sao con lại ở đây?” Thẩm Đại Hải tròn xoe mắt nhìn con gái mình đang đứng ở sofa tay cầm điện thoại.
Thẩm Thiên Hương cũng bất ngờ.
“Ông…làm sao lại ở đây?”.
Danh Sách Chương: