• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ninh Giang Thành xoay lưng rời đi để lại Ninh Tường Gia và Liễu Huy đứng đó.

Thằng bé xoay đầu nhìn cánh cửa hầm đã đóng lại, chạy đến đó rồi ngồi xuống, cậu đưa tay chạm nhẹ vào cánh cửa, cậu biết…mình không thể đưa mẹ nhỏ ra khỏi đây, lần này mẹ nhỏ chọc giận ba thật rồi, nếu không có sự đồng ý của ba Ninh Tường Gia cũng không thể tự tiện đưa Thẩm Thiên Hương rời đi được.
Liễu Huy đi đến ôm lấy Ninh Tường Gia lên, anh nói nhỏ: “Con không thể đưa cô ấy rời khỏi đây đâu.”
“Con biết chứ.” Ninh Tường Gia xoay người ôm lấy Liễu Huy, Liễu Huy thở dài bế Ninh Tường Gia rời đi, anh vừa đi vừa vỗ về thằng bé.
“Lúc đó có phải rất đáng sợ không?” Liễu Huy hỏi.
“Rất sợ, nếu chú không đến…mẹ nhỏ sẽ bị thương.” Ninh Tường Gia nói nhỏ, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế này mà mẹ nhỏ lại dùng thân bảo vệ Ninh Tường Gia hết mực, cho dù sẽ mất mạng nhưng Thẩm Thiên Hương không hề có ý định buông tay con trai ra.

Cô còn cầu xin tên sát thủ đó tha cho cậu một mạng, để cậu đi còn bản thân mình hắn muốn làm gì thì làm.


Nghĩ đến đây, Ninh Tường Gia chắc chắn rằng mẹ nhỏ rất yêu thương mình, chỉ là mẹ nhỏ có điều khó nói mà thôi…nhưng cứ giữ trong lòng này không phải là cách.
Nghe Ninh Tường Gia kể lại, Liễu Huy càng lúc càng nghi ngờ về Thẩm Thiên Hương có phải là mẹ ruột của thằng bé hay không.

Ninh Tường Gia là được thụ tinh nhân tạo mà sinh ra, mẹ của thằng bé cũng biến mất không một chút dấu vết, đang yên đang lành Ninh lão gia lại đưa cho Ninh Giang Thành một đứa con trai, bảo đây là cốt nhục của anh.

Ban đầu Liễu Huy và Ninh Giang Thành thật sự không tin về chuyện này, năm đó anh và Ninh Giang Thành đã đưa Ninh Tường Gia xét nghiệm, sau khi có kết quả lại không ngờ đứa nhỏ này chính là con ruột của Ninh Giang Thành.
Ninh lão gia xuất hiện rồi rời đi, để lại cho Ninh Giang Thành đứa nhỏ này, cũng đã lâu lắm rồi ông không trở về thăm cháu nội của mình, trong trí nhớ của Liễu Huy chỉ sinh nhật mỗi năm của Ninh Tường Gia hai vợ chồng ông mới trở về, nhưng chỉ ở lại một ngày sau đó rời đi, bọn họ dường như luôn tránh né con trai mình, bởi vì họ biết nếu ở lại lâu Ninh Giang Thành sẽ không từ bỏ liên tục gặng hỏi về mẹ của Ninh Tường Gia là ai.
Liễu Huy đưa Ninh Tường Gia về phòng nghỉ ngơi, sau chuyến đi dài hôm nay thằng bé cũng đã mệt mà ngủ thiếp đi trong lòng anh.

Sau khi vỗ về thằng bé một chút Liễu Huy rời đi, anh đến phòng của Ninh Giang Thành muốn nói rõ vài chuyện.
Liễu Huy đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Ninh Giang Thành đang cầm sấp tài liệu gì đó trên tay, mắt chăm chú đọc, đọc được một chút lại nhăn nhó mặt mày ném xuống bàn.
“Sao vậy?” Liễu Huy đi đến, anh cầm lên xem chính là sơ yếu lí lịch của Thẩm Thiên Hương trước kia đã đưa cho Ninh Giang Thành khi đến đây xin việc làm.

Liễu Huy mỉm cười, anh bỏ tập tài liệu xuống.
“Xem ra cậu đang nghĩ giống tôi nhỉ?” Liễu Huy hỏi.
Ninh Giang Thành nhìn Liễu Huy.
“Cậu…đang nghi ngờ Thẩm Thiên Hương chính là mẹ ruột của Tường Gia có phải không?” Liễu Huy hỏi.

“Cậu nhìn ra rồi còn hỏi tôi sao?” Ninh Giang Thành hỏi ngược lại.
“Ây da, không phải là không có cách.” Liễu Huy lại sofa ngồi xuống.
“Thân phận của Thẩm Thiên Hương vốn đã bị che giấu, trong sơ yếu lí lịch chỉ nói về thời gian cô ấy khi đi học và khoảng thời gian chăm sóc người mẹ bị bệnh của mẹ mình.

Nhưng tôi đoán cậu cũng nghĩ giống tôi, Thẩm Thiên Hương vốn không phải một cô gái bình thường.

Chúng ta cũng đã thử tìm hiểu thêm lai lịch của cô ấy, nhưng mọi thứ cứ như tờ giấy trắng vậy, vốn không thể tìm ra thêm manh mối nào.” Liễu Huy nghiêm túc bảo.
Ninh Giang Thành im lặng, những gì Liễu Huy nói giống như anh đang nghĩ trong lòng, chỉ là…
“Vậy tại sao cậu không làm liều đi?” Liễu Huy nhìn Ninh Giang Thành hỏi.
“Muốn cá cược không?” Liễu Huy lại hỏi.
“Cá cược? Cậu muốn cược cái gì chứ?” Ninh Giang Thành cau mày.
“Làm xét nghiệm AND, tôi chắc chắn với cậu cô ấy chính là mẹ ruột của Tường Gia.

Sao nào? Cậu dám cược với tôi không? Nếu như tôi thắng, cậu phải để Thiên Hương rời khỏi tầng hầm đó.” Liễu Huy nghiêm túc bảo.
Ninh Giang Thành im lặng.

Làm liều sao? Việc này anh cũng từng nghĩ đến rồi, nhưng bản thân anh sợ sau khi nhận được kết quả không như mình mong đợi thì lại thất vọng, anh thất vọng, Ninh Tường Gia cũng như thế.
“Cho tôi thời gian suy nghĩ.”


Hai tuần sau.
Đã trôi qua hai tuần, Thẩm Thiên Hương đã bị nhốt ở đây suốt nửa tháng trời.

Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, co mình ngồi một góc, cô sắp phát điên rồi, lúc này Thẩm Thiên Hương rất nhớ con.
Thẩm Thiên Hương biết mình không thể chịu được nữa, cô bắt đầu bật khóc, bản thân không biết vì cái gì mà cứ ôm mọi thứ giữ khư khư một mình như thế này.
“Ninh Giang Thành…làm ơn…làm ơn cho tôi rời khỏi đây đi…” Thẩm Thiên Hương vừa khóc vừa nói, cô nhớ con, cô muốn gặp Tường Gia, hai tuần qua không được nhìn thấy thằng bé cô thật sự sắp phát điên rồi.
“Ninh Giang Thành…làm ơn đi…tôi rất nhớ con…tôi muốn gặp thằng bé…”

Trong phòng của mình, Ninh Giang Thành nhìn màn hình máy tính, anh đang nhìn Thẩm Thiên Hương qua camera giám sát trong tầng hầm.

Nhìn thấy cô bật khóc và đòi gặp Ninh Tường Gia.

Anh mỉm cười, có vẻ như đã đạt được mục đích của mình rồi.
“Em…không chịu được nữa rồi sao?”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK