• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Gia Kính mặt không biểu tình nhìn điểm tâm hình hoa hồng trước mặt. Điểm tâm này thơm mùi hoa hồng, bất quá không biết vì sao, hắn cảm thấy có chút vô vị.

Gác bút xuống, hắn đem một miếng điểm tâm cho vào miệng, sau đó trầm ngâm, rồi nói với Phương Lâm: “Cho ngươi, đem xuống mà chia cho đám tiểu thái giám.”

Trong lòng Phương Lâm cảm khái một tiếng Vi tiệp dư đúng là tốt bụng, hắn cùng mấy đồ đệ liền có thêm chút đồ ăn rồi.

Yến phủ, Yến phu nhân trầm mặc nhìn tin tức của Yến Bắc Nguyệt cùng nhân mạch ngầm, trong lòng một phen tính toán. Nhân mạch ngầm báo lại sự việc thái hậu cho truyền Chung Tịch Dương, Yến Bắc Nguyệt lại bí mật gửi thư về, nói nàng sắp xếp cho Chung Tịch Dương một mối hôn sự, đừng để nàng ta sau này vào cung cản trở.

Đứa nhỏ này xem ra đã tiến bộ hơn nhiều rồi.

Chung Tịch Dương là người của Chung gia, vừa hay cũng cùng nàng người quen có mối quan hệ.

Sân sau chỗ ở của Tả thừa tướng buổi chiều hôm đó có chút ồn ào, là do hắn đang cùng bằng hữu uống rượu bàn luận, trông vô cùng vui vẻ. Tả thừa tướng là một cái trung niên lão gia nhưng khuôn mặt vẫn có vài phần anh tuấn trong sáng, người còn lại trẻ hơn, dùng ngọc quan vấn tóc, chính là tiểu thế tử nhà Định Viễn hầu, Cố Úc Đình.

Cố Úc Đình cầm vò rượu lắc lắc, đột nhiên than thở: “Thừa tướng a, ngươi nói xem có đúng không? Chúng ta như thế này sung sướng vạn phần, hà cớ đám nữ nhân cứ phải một hai muốn vào cung tranh sủng. Cô mẫu tám đời của ta bởi vì nhập cung không có sự sủng ái của hoàng đế mà chết trong cô độc. Còn có biểu cô năm đời nhà ngoại ta, nhập cung trở thành Hoàng quý phi, sau vì phẩm vị cao nhiều kẻ ganh ghét, bị vu oan chết không toàn thây.”

Tả thừa tướng còn chưa kịp nói gì, đã thấy Cố Úc Đình tiếp tục: “Chưa hết, biểu muội của di mẫu bốn đời của bằng hữu thân nhất của cữu cữu của ngoại tổ phụ ta nhập cung, đêm trước khi sắc phong hoàng hậu, chết bất đắc kỳ tử. Lúc đó hoàng đế có một sủng phi, Hiền phi, rất là được sủng ái, có vẻ là thủ phạm gây ra cái chết của vị hoàng hậu kia, nhưng hoàng đế lại không cho điều tra, kết thúc mọi thứ ở đó. Bất quá có những chuyện dù không nói ra, ai cũng ngầm hiểu.”

Hắn nhìn xung quanh, sau đó lại nhỏ giọng: “Ta nói ngài một chuyện, ngài đừng nói với ai nhé. Sử sách chính là nói nàng chết bất đắc kỳ tử, nhưng ta nghe nói, thực ra là nàng bị móc mắt, cắt tai, đóng cọc xuyên qua người đó. Có phải ghê rợn hay không? Ai, vậy mới nói, gả cho ai thì gả, nhất quyết đừng gả cho hoàng đế...”

Tả thừa tướng bỗng nhiên khụ một tiếng, trầm giọng: “Ngươi thận ngôn (*). Chuyện hoàng thất không nên bàn luận, sẽ mất mạng như chơi.”

Cố Úc Đình phẩy phẩy tay: “Được được, ta biết rồi mà, ta chỉ nói cho mỗi mình ngài thôi.”

Bản công tử chính là muốn nói cho ngươi nghe, ngươi lại quan tâm bảo ta thận ngôn?

“Được rồi, ta kính ngài một chén. Rượu vào sẽ vui vẻ, đừng nghĩ mấy chuyện ghê rợn kia nữa.”

Tả thừa tướng: “...”

Bản thân ngươi nhắc lại, sau đó lại đi nói người khác đừng nghĩ nữa?

Lúc Tả thừa tướng đến Hoài Nguyệt viện, Chung Tịch Dương đang tập đi dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng như nước gì đó mà Tả thừa tướng không tài nào hiểu được.

Chung Tịch Dương thấy hắn đến, dừng công việc, chạy ra thỉnh an. Tả thừa tướng cũng chỉ phất phất tay, sau đó đi vào.

“A Dương, ngươi vào đây nói chuyện với phụ thân một chút.”

Chung Tịch Dương tuy không biết phụ thân vì sao không gọi nàng đến, lại phải trực tiếp đến đây, vẫn ngoan ngoãn nghe lời, theo hắn vào trong.

Cung nữ rót trà ra, cẩn thận đem trà đưa đến trước mặt hai tiểu tổ tông, sau đó biết điều lui về sau hầu hạ.

“A Dương, hôm trước thái hậu gọi ngươi vào cung trò chuyện đúng chứ?”

Chung Tịch Dương khuôn mặt nghi hoặc, gật đầu một cái: “Đúng vậy. Phụ thân chẳng phải biết rõ cái này sao?”

Tả thừa tướng sắc mặt không chút tốt lên, Chung Tịch Dương ngạc nhiên quan sát hắn một lúc, liền nghe hắn nói: “Ngươi chọn cho phụ thân một phu quân tốt mà gả đi, tuyệt đối không được nhập cung.”

Chung Tịch Dương nhíu mày: “Vì cái gì không được? Nhập cung rất tốt mà....”

Tả thừa tướng không muốn nói hắn bởi vì sợ hãi chuyện nữ nhân ám đấu, biết nữ nhi sẽ thầm cười chê mình, liền tìm một lý do: “Ngươi nhập cung chưa chắc đã được phong phẩm vị cao, nếu như mới nhập cung trở thành lục phẩm phi tần, kém xa một số tú nữ hiện tại đã được phong vị cao hơn, thà gả cho nhất phẩm quan lại hoặc quan lại thế tử, còn có thể trở thành nhất phẩm phu nhân.”

Chung Tịch Dương im lặng suy nghĩ, Tả thừa tướng lại không để nàng có cơ hội đem tham vọng đặt lên trên cùng, nói tiếp: “Lại nói, ngươi hẳn biết Ngụy quý phi nổi tiếng.”

Chung Tịch Dương đưa chén trà lên môi: “Biết a.”

Tả thừa tướng thở dài một tiếng, lắc đầu: “Mấy phi tần khác ta không biết nhiều, bất quá Ngụy quý phi đó vốn được sủng ái, phân vị cũng cao, nếu bây giờ làm lành với Trang Nghi phò mã, sẽ là hổ thêm cánh, có chút bất lợi. Nàng không chịu hòa giải thì không nói đi, bất quá ai mà biết được đám người đó nghĩ cái gì? Vi phụ hiện tại nghĩ cho ngươi, cũng là nghĩ cho cả Chung gia, ngươi tốt nhất nên cân nhắc kĩ. Vả lại, chúng ta đã có một tiểu công chúa người Mạc gia, tuy không cùng huyết thống với cô mẫu ngươi, bất quá lại vô cùng thân thiết với đường tỷ ngươi. Làm người, đừng nên tham lam quá, lựa chọn làm sao lợi ích nhất là được rồi.”

Chung Tịch Dương nhìn phụ thân nàng, trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Nữ nhi sẽ cân nhắc, đa tạ phụ thân chỉ bảo.”

(*) Thận ngôn: cẩn thận lời nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK