• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Úc Đình nằm ngả ngớn trên nhuyễn tháp, nhìn tiểu thiếp yêu thích nhất của mình đang từ từ trút bỏ bộ xiêm y màu xanh ngọc với tay áo rộng, trong mắt tia hứng thú càng lúc càng tăng. Nàng ta từ từ bước đến nhuyễn tháp, cẩn ngọc trên búi tóc nhẹ nhàng lay động. Cố Úc Đình nâng nàng ta lên nhuyễn tháp, đặt trên cơ thể mình, tấm mành dệt từ kim sa rũ xuống.

“Tướng công....”

Lăng Tĩnh Thù gọi một tiếng, giọng nói như chim hoàng anh xuất cốc, câu hồn quyến rũ hắn, khiến Cố Úc Đình không khỏi ngây ngất. Hắn thích nhất ở nàng chính là giọng nói này.

“A?”

“Thiếp thân nghe nói ban sáng Yến phu nhân giao kèo với ngài, ngài làm chút việc, sẽ cho ngài một mỹ nhân xinh đẹp về làm tiểu thiếp.”

Cố Úc Đình đem vành tai nàng ta ngậm lấy: “Tiểu yêu tinh của ta không cần lo lắng, dù có bao nhiêu mỹ nhân, bản thế tử cũng chỉ yêu thích nhất một mình nàng.”

Lăng Tĩnh Thù bĩu môi, hờn dỗi hừ một tiếng, sau đó lại hỏi: “Bất quá ngài làm như vậy, không sợ Tả thừa tướng tra ra mấy phi tần không có thực kia.”

Cố Úc Đình cười nhạt: “Không thể. Nếu không được ghi vào ngọc điệp, rất khó để được ghi chép lại, trừ khi phi tần đó làm chuyện đại nghịch bất đạo nào đó. Hơn nữa, có thể tra đến tổ tông ta cũng tổ tông của bằng hữu của tổ tông ta?”

Lăng Tĩnh Thù híp mắt: “Tướng công anh minh.”

Trong lúc Cố Úc Đình cùng tiểu thiếp của hắn vui vẻ như vậy, Vi tiệp dư cùng hoàng đế trong cung cũng vui vẻ không kém. Tôn Gia Kính ăn nhiều hơn một chén canh bồ câu ở chỗ nàng ta, còn tấm tắc khen ngon. Hơn nữa, ban sáng nghe nói công công cũng đã nhận điểm tâm nàng ta đưa đến, đêm nay mười phần thì tám phần hoàng thượng sẽ ở lại chỗ nàng ta.

Quả thực, đêm đó Tôn Gia Kính ngủ lại.

Bất quá nàng ta mới xõa tóc ra, liền có thái giám đến báo Tĩnh thuận dung mang thai rồi. Mang thai liền mang thai, bất quá Tĩnh thuận dung là ăn một ít phù dung gà phiến rồi nôn ra, không hiểu thế nào lại ngất đi, sau đó cung nữ gọi thái y đến bắt mạch kê đơn, phát hiện ra mang thai. Dù vậy hiện tại vậy chưa tỉnh lại, nên thái giám mới chạy đi cầu hoàng thượng tới.

Mà Tôn Gia Kính nghe đến mang thai, qua loa dặn dò cung nữ chăm sóc Vi tiệp dư rồi đi luôn.

Vi Vô Sương muốn tức chết, hận Tạ Trúc Tử có chuyện không đúng lúc, hận Tôn Gia Kính vô tình với nàng ta, lại hận bản thân quá xui xẻo.

Lúc Tôn Gia Kính đến Tạ Trúc Tử đã tỉnh lại. Nàng không trang điểm, đôi môi tái nhợt, đôi mắt có chút mệt mỏi, vẫn toát ra một phong thái quyến rũ mê người.

Tôn Gia Kính ở Anh Hoa điện rất lâu, cũng dặn dò cung nữ phải chăm sóc nàng thật tốt, lại nói nàng nên ăn uống đầy đủ, luôn nhớ kĩ mình đang mang long thai, phải thật chú ý. Thời điểm hắn về, còn bảo sáng mai thánh chỉ ban thưởng sẽ tới.

Tạ Trúc Tử muốn vui cũng không thể vui nổi. Nàng định một thời gian nữa mới mời thái y, nào ngờ hôm nay thân thể có chút nhạy cảm, nôn một lúc liền ngất xỉu, chuyện nàng chẩn mạch ra hỉ sự sớm hơn thực sự ngoài ý muốn.

Đợi Tôn Gia Kính đi rồi, Tạ Trúc Tử hỏi Nguyệt Lan cùng Bách Như: “Trước khi hoàng thượng đến đây, là đang ở chỗ ai?”

Bách Như suy nghĩ một lát, như nhớ ra cái gì rồi nói: “Hồi nương tử, lúc đó hoàng thượng vẫn đang ở chỗ Vi tiệp dư.”

Tạ Trúc Tử thở dài một tiếng. Bị hoàng đế bỏ đi giữa chừng như vậy, Vi tiệp dư xem ra tám phần sẽ mang hận nàng.

Trời xanh xanh, một công công dẫn theo đoàn tùy tùng tiến về Anh Hoa điện. Tạ Trúc Tử đã chuẩn bị tinh thần, mặc xiêm y Sa Bào Phù Dung đẹp nhất, ra ngoài nghênh đón thánh chỉ.

Công công lấy ra thánh chỉ thêu họa tiết rồng hổ tượng trưng cho đế vương, giơ cao ngang ngực, mở ra đọc lớn: “Phụng thiên thừa vận. Hoàng đế chiếu viết.

Tĩnh thuận dung Tạ thị tinh tư mẫn tuệ (*), làm người ôn nhu thiện lương, nay lại mang huyết mạch hoàng gia trong người, ban thưởng hồng hoa trâm hai chi, hai cây nhân sâm ngàn năm, quạt ngọc bích hai cái, gối lạnh Thanh Ngọc một cái, gấm Giao Ty hai thất, một bộ trang sức mẫu đơn hồng bảo, vòng mặc ngọc hai cái, một bộ áo choàng chim công, một chuỗi hạt tràng bằng phỉ thúy, phấn trân châu hai hộp, áo thêu bách điệp viền màu xanh lam nhạt một bộ, quần lụa mỏng màu xanh nhạt có hoa chìm một cái, một cây trâm phỉ thúy, bình gốm sứ hai cái, một cái áo choàng lông cừu Nam Thấm, mẫu đơn thoa hai cái, trâm anh đào hai cái.

Khâm thử.”

Tạ Trúc Tử miệng tạ ơn, tay nhận thánh chỉ, trong lòng nghĩ nghĩ, hài tử nàng là hài tử thứ ba, xác thực không sánh được với hài tử của cố hoàng hậu cùng Lưu đức dung. Cho nên, nàng chỉ có ban thưởng, không có thăng phân vị.

Bách Như nhét vào tay công công một hà bao thật to, nhiệt tình niềm nở tiễn hắn đi, sau đó theo chủ tử vào trong, không khỏi phấn khích nói: “Hoàng thượng quả thực coi trọng nương tử. Đêm hôm trước ở lại lâu, cẩn thận dặn dò ngài, không giống lần trước chỉ đến xem Lưu đức dung một chút rồi đi. Còn có gối lạnh Thanh Ngọc, đây là loại gối làm từ tinh thạch ngàn năm dưới đấy biển, vô cùng trân quý, có tác dụng dưỡng thân. Rồi còn gấm Giao Ty a, đây là loại gấm vô cùng hiếm, được tiến cống từ Khánh Quốc, mất chín mươi chín ngày chín mươi chín đêm mới làm ra được, cả nước chỉ có mười tám thất.”

Bách Như kiểm kê lại đồ ban thưởng, reo lên: “Lại có áo choàng lông cừu Nam Thấm nữa a. Đây là áo choàng hoàng đế Nam Thấm cho sứ giả đưa qua thể hiện lòng giao hảo với Bắc Minh quốc chúng ta, số lượng không nhiều đâu nha.”

Tạ Trúc Tử nhìn Bách Như phấn khích như vậy, không nói gì, nhưng đôi mắt càng lúc càng lạnh đi.

(*) Mẫn tuệ: Thông minh và lanh lợi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK