Bất quá Ngụy Huệ Nhụy cùng Yến Bắc Nguyệt còn chưa kịp lợi dụng nàng ta, Lục Hải Linh bỗng một ngày được phát hiện trúng thất tâm phong, trở nên điên loạn.
Mà cùng lúc đó, ngoài hoàng cung có tin Chung Tịch Dương bước lên kiệu hoa, gả cho nhi tử độc nhất của Thái phó đại nhân. Ngày thành thân khắp nơi giăng lụa đỏ, nhà nhà đều muốn ngắm nhìn đôi trai tài gái sắc mà đi xem rước dâu, cho nên Tôn Gia Kính hạ lệnh: Kinh thành đang có hỉ sự, tạm gác chuyện của Lục uyển dung sang một bên.
Tạm gác thực ra chỉ là cái cớ, hắn chính là muốn đem chuyện này ném đi.
Yến Bắc Nguyệt nghi ngờ Lục uyển dung giở trò, cho người điều tra, kết quả lại nằm ngoài dự đoán của nàng. Thủ phạm thực sự liên kết với đám người bên Lạc Oanh cung kia, là hai cung nữ thiếp thân của Lục Hải Linh, mà các nàng khi chủ tử gặp nạn, lo sợ sẽ có ngày bị điều tra, tức tốc gửi mật báo về cho Lục gia. Lục tướng quân nhận tin, sợ nàng liên lụy gia tộc, đem thuốc bí mật đưa vào cung, làm nữ nhi trở nên điên điên khùng khùng.
Thuốc đưa vào hoàng cung bằng cách lén bỏ vào xe ngựa chở trang sức, đám người vận chuyển vào hoàng cung đương nhiên có lệnh bài, sẽ không bị tra xét. Khi cất giữ trang sức vào kho, sẽ có công công và ma ma kiểm tra, hẳn là không phát hiện ra hoặc là không để ý, một chuỗi vòng bạc có màu không đúng lắm, kỳ thực đã bị bỏ độc.
Nàng không có nhân mạch ngầm bộ phận này, xem ra lại đành phải nhờ sức của đại nương rồi.
Không lâu sau đó, Tôn Gia Kính giáng xuống một đạo thánh chỉ, ý tứ rất rõ ràng: “.... Lục uyển dung Lục thị, ngoan độc ghen ghét thành tính, vu oan hãm hại tần phi, đức hạnh làm mất mặt trẫm cùng cả hậu cung, nay niệm tình bị bệnh, chỉ tước đi phẩm vị, chuyển đến lãnh cung, vĩnh viễn không được bước ra ngoài....”
Tôn Gia Kính biết chứ. Hắn biết rõ nàng bị oan. Bất quá chọn một trong hai tần phi, hắn sẽ chọn một người mà gia thế đằng sau có lợi cho hắn hơn.
Hơn nữa, dính dáng đến chuyện tiền triều liền có chút phức tạp dùng dài dòng. Lục gia đời đời nhà võ, mà Yến gia chỉ còn một thế hệ nữa là kết thúc phẩm hầu, Lục gia lại ngày càng lớn mạnh, không tiếc bất cứ thứ gì xây dựng sự nghiệp cho nam đinh Lục gia, không giống như Yến gia chỉ dựa vào nhi tử có năng lực mà từ từ thăng tiến. Vả lại, một đám thân thích Lục gia vừa rồi ở biên cương, kéo nhau đến đập phá nhà huyện lệnh vô cớ.
Nàng không nên trách hắn. Có trách, trách phụ thân nàng tham vọng quá, làm hắn nghi ngờ.
***
Tháng bảy cuối cùng đã đến, trong tẩm điện rất yên tĩnh, tựa hồ có thể được tiếng hít thở của Triệu Viên Viên. Cung nữ đem nước ấm đến để nàng ta rửa mặt, trầm ổn nói: “Nương nương, Lưu đức dung sắp sinh rồi, chúng ta có đến xem một chút?”
Triệu Viên Viên xoa xoa đầu, hiện tại mới giờ Sửu (*), Lưu Linh Vân lại sắp sửa sinh?
“Hồ Tuyết, giúp bản cung thay cung trang. Còn nữa, đã có mấy phi tần đến rồi?”
Hồ Tuyết gọi thêm một cung nữ khác đến, vừa nhanh nhẹn lấy ra một đôi kim vòng tay vừa nói: “Chỉ có hoàng thượng cùng thái hậu, quý phi nương nương bên kia cũng nói là sẽ đến, có lẽ cũng đang đến.”
“Vũ Dương, ngươi chuẩn bị quà, một lát bản cung trở về sẽ duyệt lại một lần rồi đem qua cho nàng.”
Cung nữ tên Vũ Dương khom người hành lễ nhận lệnh, rất nhanh chóng bước ra ngoài.
Lúc Triệu Viên Viên đến chỗ của Lưu Linh Vân, trong phòng đã truyền ra tiếng kêu của nàng. Bên ngoài ngoại trừ hoàng thượng, thái hậu còn có Ngụy quý phi cùng Nguyên Hoàn quý tần. Nguyên Hoàn quý tần đại diện chúng tần phi đã đến, cư nhiên mấy tần phi dưới nàng ta không cần đến nữa. Triệu Viên Viên thực ra là Hiền phi, có một quý phi ở trên đã đi, kỳ thực không đi cũng không đánh mất quy củ. Bất quá nàng nếu như đi xem Lưu đức dung, có thể làm tăng thiện cảm của hoàng thượng cùng thái hậu đối với mình.
Triệu Viên Viên đối Tôn Gia Kính cùng thái hậu và quý phi hành lễ, trộm liếc nhìn hoàng thượng phất tay miễn lễ, lại quay sang Tôn Tình Thiên, để nàng ta hành lễ với mình, sau đó cung nữ đem ra một cái tú đôn, nàng ta ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.
Tiếng kêu của Lưu Linh Vân càng lúc càng lớn, còn xen lẫn tiếng nàng ta nức nở, nhưng đã hơn hai canh giờ, vẫn chưa nghe tiếng khóc của tiểu hài tử.
Cho đến lúc một bà đỡ hớt hải chạy ra, trên người bà ta đầm đìa mồ hôi, lao đến trước mặt đám người mà quỳ mạnh xuống: “Bệ hạ, thái hậu nương nương, các vị nương nương, các vị nương tử tha tội.”
Không khí nhất thời ngưng trọng, cảm giác có chút căng thẳng, làm đám cung nữ thái giám đứng gần đó đến thở mạnh cũng không dám.
Thái hậu không kiên nhẫn cau mày: “Có chuyện gì? Còn không mau nói?”
Bà đỡ run rẩy la lên: “Tiểu công chúa quá lớn, Lưu đức dung khả năng lớn trong thời kỳ mang thai ăn quá nhiều đồ bổ, sợ là khó sinh.”
Tôn Gia Kính quay đầu phân phó thái giám đi gọi thái y, lại nhìn sang bà đỡ, ý tứ muốn bà ta đi vào, tiếp tục công việc.
Bà đỡ nhìn thấy ánh mắt hắn, vội vã hành lễ, lại chạy vào trong.
Trầm mặc một lúc lâu, Triệu Viên Viên đột nhiên ‘lỡ miệng’ nói: “Không phải tần phi mang thai sẽ có một ma ma để dạy nàng một số kĩ năng sao?”
(*) Giờ Sửu (1h00 – 3h00): Là lúc trâu đang nhai lại và chuẩn bị đi cày, tức canh tư.