Yến Bắc Nguyệt ngủ được một giấc, lúc dậy trang điểm đi thỉnh an Ngụy Huệ Nhụy, nhận được tin hài tử Lưu đức dung chết yểu, hoàng thượng thương tiếc đem nàng ta phong làm đức nghi, chuyển đến Đức Nhã hiên, phong hiệu tiểu công chúa làm Đức An công chúa.
Nàng còn nghe được một tin, bên chỗ hoàng thượng điều tra được, ma ma phái đến chỗ Lưu Linh Vân để dạy nàng kiến thức về sinh đẻ, cố ý hãm hại nàng, nói nàng mang thai nên ăn nhiều đồ bổ, rốt cuộc nàng ta tin, ăn quá nhiều, dẫn đến đứa bé quá to, khó sinh.
Hiện tại ma ma đó đã bị bắt giam vào đại lao, bất quá tra khảo như thế nào cũng không khai ra kẻ đứng sau, bà ta luôn miệng nói mình ghen ghét chủ tử mang thai, được hưởng vinh hoa phú quý nên rắp tâm tính kế nàng.
Yến Bắc Nguyệt suýt chút cười té cả ghế, hình tượng cũng không còn.
Bà ta nói vậy mà cũng nghĩ người khác tin sao?
Cái hoàng cung này, thiếu nhất chính là kẻ ngốc.
Bà ta được đưa đến chỗ Lưu Linh Vân, cư nhiên trở thành người của nàng. Nàng thành công hạ sinh hài tử, được vinh hoa phú quý, bà ta không có chỗ sao?
Không có khả năng.
Chủ tử tốt, ngươi không tốt chính là nói dối. Dù nàng có ghét ngươi, hành hạ ngươi, tìm cách bắt bẻ ngươi, ngươi có thể không bằng cung nhân khác, ngươi nàng có vinh hoa phú quý, ngươi ít nhất cũng không lo thiếu tiền gửi về cho người nhà. Dù gửi ít gửi nhiều, cũng sẽ không thể thiếu.
Yến Bắc Nguyệt quyết định nhúng tay, phân phó Hương Lan liên lạc nhân mạch ngầm ở chỗ Lưu Linh Vân cùng nhân mạch ngầm bên đại lao, điều tra chủ mưu vụ án này.
Hậu cung có chút biến chuyển, nhưng rất nhanh phục hồi lại vẻ u lạnh ban đầu, không còn mấy ai nhớ đến hài tử chết yểu của Lưu đức nghi nữa. Thay vào đó, đám người giả tạo cùng nhau gửi quà chúc mừng chuyện vui Yến Bắc Phương thăng thêm nửa phẩm lên tiệp hoa, ngang bằng với đệ nhất giai nhân Võ Giai Y nhưng thần thần bí bí ít khi ra ngoài cùng hiếm khi được thị tẩm kia.
Lời đồn này thực chất là ca tụng nàng ta, bất quá lại làm cho Yến Bắc Phương đau đầu. Đem nàng cùng Võ tiệp hoa so sánh, chẳng khác nào gieo lên mối thù hằn giữa hai cái tiệp hoa. Mà người tung ra cái tin đồn này, không thể ngờ tới chính là một cung nữ đến từ Lạc Tiên điện, tên là Khinh Châu.
Mà Yến Bắc Nguyệt cũng ngàn vạn lần không ngờ tới, Ngụy Huệ Nhụy không lợi dụng được Lục Hải Linh, vậy mà tự mình ra tay. Khinh Châu thực chất là người của quý phi, Ngụy Huệ Nhụy liền để nàng ta đem manh mối giả Yến tiệp hoa cùng Lý thường tại bày mưu lén đưa đến chỗ ở của Tôn Tình Thiên, khiến nàng ta cho rằng hai nữ nhân đó muốn hại mình.
Lý thường tại đã rớt đài một lần, Tôn Tình Thiên liền lan truyền tin tức bất lợi cho Yến Bắc Phương, dự định sẽ đem tội danh này vứt đến cho Lý Phương.
Mà Khinh Châu, cũng tận lực thể hiện mình là người của Lạc Tiên điện, nhằm mục đích khi có người tra ra người tung tin là nàng, Tôn Tình Thiên sẽ bị nhắm đến.
______________________________________________
Tạ Trúc Tử ngồi đung đưa xích đu bên cạnh cái hồ nhỏ, trên mặt hồ phản chiếu một màn sương trắng nhợt nhạt, đẹp tựa như đám sương trắng này đang nổi lơ lửng.
Nàng cũng đã mang thai được bảy tháng, việc hài tử của Lưu đức nghi chết yểu đến bây giờ vẫn không khỏi khiến nàng thấp thỏm.
Nếu như nàng sinh ra con trai, sẽ tạo ra sơ hở khiến người ta nắm được, nói nàng muốn con trai trưởng, mưu hại long tự.
Nếu nàng sinh ra con gái, hoặc không có ai muốn hại nàng thì thôi. Bất quá, thâm cung hiểm độc, thực sự có dễ dàng như vậy?
Huống hồ, Bách Như bên cạnh nàng lại còn đang rục rịch không an phận.
Tạ Trúc Tử nặng nhọc đứng dậy, Nguyệt Lan nhanh chóng bước đến đỡ tay nàng: “Chủ tử, ngài có muốn vào trong tẩm điện?”
Tạ Trúc Tử khẽ gật đầu. Tuy mối quan hệ giữa nàng và Yến Bắc Nguyệt đang bị Yến Bắc Phương nghi ngờ, hiện tại nàng không còn cách nào khác. Vả lại, tin đồn kia hẳn là đã làm Yến Bắc Phương đau đầu không ít, khó có khả năng vẫn còn tâm trí quan tâm chuyện này.
Nguyệt Lan bày ra một bộ văn phòng tứ bảo, có đầy đủ bút lông, giấy, mực, nghiên mực. Tuy phận nữ nhi rất ít dùng đến mấy thứ này, Tôn Gia Kính vẫn là dễ dàng, thoải mái cho các nàng đem vào cung loại đồ chủ yếu dành cho nam nhân này.
Nguyệt Lan đứng một bên, tĩnh lặng mài mực cho chủ tử.
Nến chỉ thắp vài cây, lại để một bên, lập lòe yếu ớt, Nguyệt Lan len lén liếc nhìn sang, chỉ thấy bóng chủ tử đổ dài xuống sàn, đầu hơi cúi, phảng phất vẻ cô độc.
Tạ Trúc Tử khuôn mặt không có bất cứ biểu cảm gì, lặng lẽ nhấc bút, viết vài chữ lên tờ giấy Tuyên Thành.
Tuy Nguyệt Lan không để ý, nhưng nàng lờ mờ thấy được tên người chủ tử viết cho.
Là Yến dung hoa.