• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi nói, Tĩnh thuận dung có thai?”

Lục Hải Linh ngẩn ra, nhưng sau đó nàng ta nhận ra câu hỏi của mình quá thừa thãi, đứng giận đứng dậy, gạt hết bộ chén ngọc từ trên bàn rơi loảng xoảng xuống, những mảnh vỡ bắn tung tóe, găm vào váy, vào da thịt nàng ta, Lục Hải Linh cũng không quan tâm.

“Chết tiệt! Chết tiệt! Ta sắp không ổn đến nơi, bị cấm túc như thế này rồi, vậy mà hậu cung lại có tin vui?”

Ý niệm hận Yến Bắc Nguyệt trong lòng nàng ta càng tăng.

“Là tiện nhân đó, là nàng đã hại ta ra nông nổi này, ta cầu nàng chết đi, chết không toàn thây, chết trong đau khổ càng tố-“

“Nàng muốn ai chết?”

Giọng nói lạnh lùng của Tôn Gia Kính vang lên. Lục Hải Linh quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy một bộ long bào nhất thời không biết làm thế nào khi chính mình điên loạn bị hắn nhìn thấy.

Một tiểu cung nữ theo sau hắn lí nhí nói: “Là nô tì nghe bên trong nương tử đang tức giận, không dám vào thông báo.”

“Ngươi-“

Lục Hải Linh giơ tay muốn tát nàng, lại bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của hoàng thượng.

“Lục uyển dung, nàng to gan thật! Trẫm đang ở đây, lại dám đánh cung nữ vô cớ.”

“Tần thiếp....”

Lục Hải Linh không biết nên giảo biện thế nào, cắn răng im lặng.

“Nàng nghe nói phi tần mang long thai, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, là không muốn hoàng gia có huyết mạch nối dõi? Rồi nàng chửi rủa phi tần có phân vị cao hơn mình, muốn nàng chết, là muốn hoàng cung có tang sự? Nàng dám làm như vậy, có phải sẽ có một ngày nguyền rủa trẫm cùng thái hậu?”

“Trẫm điều tra ra, nàng thực không có bị oan. Đáng ra hiện tại nàng nên nhận hình phạt thích đáng, bởi vì hậu cung mới có chuyện vui, cho nên hiện tại vẫn để nàng dễ dàng một thời gian. Trong thời điểm này, nàng tốt nhất nên tỏ ra dịu dàng thục nữ một chút, đừng để trẫm phải thất vọng thêm.”

Nàng không đáp, hắn liền tiếp tục: “Nàng hảo hảo cân nhắc đi. Không phải chỉ một mình nàng, còn liên lụy Lục gia.”

“Hoàng thượng....”

Lục Hải Linh kêu một tiếng, ngã khuỵu. Nàng không yêu quý gì nơi đó, bất quá nương nàng vẫn là người của Lục gia, nàng không thể liên lụy bà, rất nhanh rống một tiếng: “Hoàng thượng, là tần thiếp sai, tần thiếp biết lỗi rồi. Nhưng Lục gia không có liên quan, người của Lục gia đều vô tội, cầu ngài-“

Cho đến lúc Tôn Gia Kính không còn nghe thấy giọng nàng nữa, hắn vẫn không dừng bước hay đi chậm lại, dù chỉ một lần.

Đế vương chính là như vậy.

Hắn có thể yêu thích ngươi, có thể cho ngươi sủng ái, lụa là, danh phận, quyền lực, nói chung là vinh hoa phú quý. Nhưng hắn vô tình.

Vạn người trong thiên hạ, đế vương là kẻ vô tình nhất.

***

“Nương nương, ngài xem, Lục uyển dung rớt đài rồi.”

Nhã thất chính điện Ngưng Hương cung bố trí đến thanh lịch thoả đáng, Yến Bắc Nguyệt nhấp ngụm trà, khuôn mặt chỉ có thưởng thức cùng hâm mộ khen trà ngon, không có chút gì thương hại nữ nhân xấu số vừa mới được nàng chính miệng nhắc đến kia.

Ngụy Huệ Nhụy cười khẽ: “Bản cung biết. Hôm nay hoàng thượng đến chỗ nàng ta, không lâu liền rời đi, mà nàng ta sau đó điên cuồng gào khóc, lại không dám đánh đập cung nhân nữa.”

“Nương nương nghĩ Lục uyển dung sẽ bị gì?”

“Nhẹ nhất là giáng làm thứ dân, mãi mãi không được vào cung nữa. Còn nếu theo lệ thường, sẽ bị phế đi phân vị, tống vào lãnh cung. Hình phạt nặng nhất từ xưa đến nay là ban rượu độc.”

Yến Bắc Nguyệt miết nhẹ quanh thành chén trà bạch sứ, ngạc nhiên: “Còn có cái này?”

Đây là nàng ngạc nhiên thật.

Ngụy Huệ Nhụy: “Đúng vậy, cũng rất lâu rồi. Bất quá theo sử sách ghi chép lại, hắn là một hôn quân, hành sự luôn theo cảm tính. Chịu không được bị phản bội, mới ban rượu độc. Nếu bản cung nhớ không lầm, xưa nay chỉ có một vị hoàng đế làm như vậy thôi. Lại nói, sau lưng Lục uyển dung còn có một Lục gia đâu.”

Yến Bắc Nguyệt yên lặng một lát, lại nói: “Lãnh cung Bắc Minh quốc của đương kim thánh thượng không giống các triều đại khác. Hậu cung ít như vậy, nếu là vào lãnh cung, sống một mình, sẽ có ít cơ hội được ra ngoài hoạt động.”

Ngụy Huệ Nhụy nghe ra ý tứ của nàng. Đại khái, lãnh cung Bắc Minh quốc kỳ thực là nơi ít người nhất, nếu Lục Hải Linh đã bị đưa đến lãnh cung, cơ hội để mượn tay nàng ta hành sự không cao.

“Nếu như vậy, cái thai của Tĩnh thuận dung đến cũng thực đúng lúc. Lục uyển dung được hoàng thượng khoan dung, vẫn chưa hạ thánh chỉ, còn lại một ít thời gian để nàng tự do theo ý bản thân mình.”

Yến Bắc Nguyệt đặt xuống chén trà, cười nhẹ: “Là may mắn của nàng.”

Cung nữ bên cạnh bỗng nhiên rùng mình, cảm giác rét lạnh chạy dọc sống lưng nàng ta.

Ngoài trời, gió lạnh phơ phất, mùa xuân như vậy khiến cho cảnh vật dù đẹp đến mấy vào mắt người ta cũng thành đìu hiu, chỉ có vài bông hoa mai nơi góc tường lặng yên rung rinh theo gió, tạo nên phong cảnh nên thơ hữu tình, đưa tới mùi hương hoa mai thơm ngát, dịu dàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK