Beta: LyLy
Từ sau khi nghe câu nói của An Tâm Tâm, Tần Cẩn Ngôn giống như có tâm sự, cũng không tìm cô ta ồn ào làm phiền cả ngày nữa.
Mà Hoàng Yêu ngoài đi học chương trình cao tam nâng cao cùng Mạc Bác Sanh thì còn theo Nam Vô Quyết học thêm các phương diện về máy tính.
"Các em chú ý, mấy ngày nữa là đến lễ Giáng Sinh, trường học yêu cầu mỗi lớp học phải có một tiết mục văn nghệ, bạn nào có tài nghệ đều có thể lên biểu diễn. Thầy nghe nói bạn Hạ Vô Ưu từng được danh hiệu người chơi dương cầm hay nhất cả nước, vậy chuyện này thầy sẽ giao cho bạn Hạ Vô Ưu lên biểu diễn." Dạy xong bài học, giáo sư đột nhiên thông báo một tin tức.
Hoàng Yêu nghe được tên Hạ Vô Ưu, từ bàn học ngẩng đầu lên.
"Ma nữ đại đại, giáo sư muốn người biểu diễn tiết mục văn nghệ kìa." Đôi mắt Nháo Nháo hơi híp híp lộ ra vẻ chờ mong.
Tầm mắt của cả lớp đều tập trung vào Hoàng Yêu, Hoàng Yêu thản nhiên im lặng, không cự tuyệt cũng không đồng ý.
"Bạn học Hạ Vô Ưu, chuyện này thầy giao cho em, em có ý kiến gì không?" Giáo sư tha thiết nhìn Hoàng Yêu hỏi.
"Có." Hoàng Yêu gật đầu.
"Ý kiến gì?"
"Em có thể tìm cộng sự không?" Trong ánh mắt chăm chú của cả lớp, Hoàng Yêu từ từ đứng dậy hỏi.
"Đương nhiên là có thể." Giáo sư khẽ thở phào, còn tưởng rằng vị thiên kim tiểu thư này không đồng ý chứ!
Giáo sư cũng không hỏi Hoàng Yêu muốn tìm ai làm cộng sự, yên tâm ra về.
"Vô Ưu, cậu thật là lợi hại." An Tâm Tâm xoay người lại, hâm mộ nhìn Hoàng Yêu nói.
"Đúng rồi, cậu chuẩn bị tìm ai làm cộng sự?"
An Tâm Tâm nói xong còn cố ý liếc mắt nhìn Tần Cẩn Ngôn, quả nhiên thấy lực chú ý của Tần Cẩn Ngôn đều ở chỗ này.
"Chưa biết nữa." Hoàng Yêu lắc đầu.
"Này, Hạ Vô Ưu, nếu cô cầu xin bổn thiếu gia, có lẽ bổn thiếu gia sẽ chấp nhận làm cộng sự của cô." Tần Cẩn Ngôn nhịn không được rốt cuộc mở miệng nói.
"Vậy sao? Cậu làm được gì?"
Nghe câu hỏi của Hoàng Yêu, Tần Cẩn Ngôn cho rằng Hoàng Yêu đang cầu xin hắn, kiêu ngạo nâng cằm lên: "Bổn thiếu gia chơi vĩ cầm so với cô chơi dương cầm cũng không kém hơn bao nhiêu đâu."
"Thế nào? Muốn cầu xin tôi giúp cô hay không?" Tần Cẩn Ngôn thấy Hoàng Yêu không có động tĩnh gì, xoay hẳn người lại hỏi.
"Nam Vô Quyết, cậu làm cộng sự của tôi được không?" Hoàng Yêu quay đầu nhìn về phía Nam Vô Quyết.
"Tôi không biết chơi nhạc cụ." Nam Vô Quyết chưa nói là cự tuyệt nhưng cũng không đáp ứng ngay.
"Khiêu vũ thì sao, cậu biết không?" Hoàng Yêu chống cằm, ánh mắt nhàn rỗi liếc nhìn An Tâm Tâm.
Mấy ngày nay An Tâm Tâm thường xuyên tìm cơ hội trò chuyện với cô, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhịn không được liếc nhìn Nam Vô Quyết kế bên, tâm tư rõ như ban ngày.
Một Mạc Bắc Sanh còn chưa đủ sao?
Nữ nhân này là muốn được các nam nhân ưu tú quay quanh mình đi. Điều này sẽ thỏa mãn hư vinh của cô ta, cũng tạo ra cảm giác thành tựu.
An Tâm Tâm khẩn trương nhìn Nam Vô Quyết, hy vọng có thể thấy được vẻ soái khí của Nam Vô Quyết khi khiêu vũ, nhưng lại không hy vọng hắn sẽ nhảy cùng Hoàng Yêu.
An Tâm Tâm, người mày thích là Mạc học trưởng, sao lại có cái ý tưởng này được chứ!
Nhận thấy được ý nghĩ của mình, nội tâm An Tâm Tâm không ngừng nhắc nhở bản thân.
Từ lúc Nam Vô Quyết chuyển trường tới đây vẫn luôn không nói chuyện với cô ta. Nhưng giọng nói của hắn mỗi khi cùng Hoàng Yêu thảo luận các vấn đề, cùng với bộ dáng khi tham gia các trận bóng rổ sau khi tan học, còn có vẻ mặt hờ hững đầy soái khí kia làm ánh mắt An Tâm Tâm không thể không đặt ở trên người hắn.
"Ma nữ đại đại, người có biết vì sao nữ sinh thích các nam nhân lạnh nhạt cấm dục nhiều hơn so với ôn nhu ấm áp không?" Nháo Nháo tranh thủ cơ hội khoe khoang kiến thức của mình: "Bởi vì như vậy sẽ càng có cảm giác thành tựu.
Ngẫm lại, nếu có một nam nhân luôn lạnh nhạt với người ngoài nhưng lại chỉ đối xử tốt với riêng mình, có phải rất thỏa mãn không?"
"Đúng là như vậy." Hoàng Yêu tán đồng gật đầu, các nam nhân của nàng cũng có vài người là loại hình cao lãnh cấm dục, trong đó một người theo Phật, thanh tâm quả dục. Nhớ năm đó vì muốn có được người nam nhân này, cô cũng phải mất rất nhiều công sức.