• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: June

Beta: Ly Ly

Sau đó, chỉ nghe thấy ma ma đỡ đẻ thét một tiếng chói tai: "Quái vật!"

Hoàng Hậu nương nương mang theo người, nhanh chóng chạy vọt vào phòng sinh. Mắt vừa nhìn đứa trẻ trong tay bà đỡ, Hoàng Hậu kinh hoảng tột độ: "Quái vật!"

Đứa trẻ mới sinh nằm trong tã lót, sắc mặt xanh tím, tứ chi dị dạng, ngũ quan không đầy đủ, Hoàng Hậu nương nương bị dọa, vừa dứt lời liền hôn mê bất tỉnh.

Sau khi Hoàng Hậu nương nương tỉnh lại, nhận được tin Quý Phi sinh hạ tử thai bị biếm vào lãnh cung.

"Tại sao lại như vậy?" Hoàng Hậu nương nương nghi hoặc, nàng vốn cho người động tay chân, khiến Quý Phi khó sinh mà chết, tốt nhất là cả hài tử và mẫu thân cùng chết, nhưng không ngờ Khuynh Thành không chết, đứa trẻ lại còn dị dạng.

"Ha ha ha ha, ông trời có mắt!" Hoàng Hậu chỉ cho là Khuynh Thành phúc lớn mạng lớn, ngửa mặt cười to, cười đến chảy cả nước mắt.

"Ma ma, ngươi nói xem, ngay cả Quý Phi đều đã mang thai rồi, vì sao bụng bổn cung một chút động tĩnh cũng không có." Hoàng Hậu vuốt bụng, lẩm bẩm nói.

"Nương nương đừng nóng vội, Quốc công phu nhân đã đi cầu Lâm lão phu nhân. Lâm lão phu nhân có thần dược trợ thai, ở kinh thành những phụ nhân không thể có con đều đã hoài thai rồi." ma ma bên người an ủi Hoàng Hậu.

"Nhưng Lâm lão phu nhân kia là biểu muội của Quý Phi, bổn cung sợ..." Hoàng Hậu nương nương có chút băn khoăn.

"Nương nương, người yên tâm, vị Lâm lão phu nhân kia là kẻ ham mộ hư vinh, chỉ cần cho nàng ta nhiều tiền là được. Vả lại, hiện giờ Quý Phi đã bại, Lâm lão phu nhân kia không có chỗ dựa vào, lấy lòng người còn không kịp nữa là!" Ma ma phân tích, Hoàng Hậu nương nương ngẫm lại thấy cũng có lý, trong lòng liền nhen nhóm hy vọng.



Tại lãnh cung.

Khuynh Thành ngơ ngác nhìn nóc nhà, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Con nàng chết rồi, nàng thậm chí còn chưa được nhìn mặt con.

"Nàng sao có thể trượt chân? Con nàng sao có thể dị dạng?" Trong nháy mắt, Khuynh Thành như đề hồ quán đỉnh*, lập tức rõ ràng.

Những bộ phim cung đấu trước kia dần hiện lên trong tâm trí nàng, còn có câu chuyện kinh điển nhất - tích "Ly miêu hoán Thái Tử", ánh mắt nàng lại một lần nữa ngập tràn hy vọng.

Con của nàng nhất định còn sống, nhất định là bọn họ, là bọn họ tính kế nàng, là bọn họ hại con nàng.

Khuynh Thành từ trên giường bò dậy, không màng thân thể suy yếu, dò dẫm từng bước đi về phía đại môn: "Ta muốn gặp Hoàng Thượng, ta muốn gặp Hoàng Thượng, con ta còn sống, còn sống!"

Đáng tiếc, trả lời nàng chỉ có gió lạnh thê lương.

Một năm, Khuynh Thành hưởng thụ đế vương ân sủng một năm. Nàng giống như pháo hoa, rực rỡ nhưng nhanh chóng biến mất trong đêm tối. Những nữ nhân trong hậu cung này sẽ không bỏ qua cho nàng.



Ngày Khuynh Thành bị biếm vào lãnh cung, tin vui Lâm lão phu nhân sinh được Lân nhi cũng truyền khắp kinh thành.

Lâm lão gia tử lập tức đặt cho cái tên Lâm Thừa Hi, kế thừa hy vọng, nhập vào gia phả.

Hoàng Yêu nhìn con trai mình "tiện tay nhặt về", mặc dù đứa trẻ sinh non, nhưng thân thể coi như không tệ. Hơn nữa nửa tháng tới được Hoàng Yêu cho ăn dịch dinh dưỡng đổi ở Thương Thành về, đứa nhỏ này nhất định sẽ càng lớn càng khỏe mạnh.

"Ma nữ đại đại, nhiệm vụ này xem như hoàn thành được một nửa rồi!" Khuynh Thành bị biếm lãnh cung, nữ nhân hậu cung thủ đoạn quá nhiều. Lâm Hạo Nhiên cũng coi như là bị biếm lãnh cung, cả ngày uống say như chết, cả người tinh thần sa sút.

Hiện tại chỉ còn Lâm gia và Tam vương gia.

"Ma nữ đại đại, ta vẫn không hiểu, thủ đoạn có thể khiến cho bọn họ không được chết tử tế có rất nhiều, người hà tất mất công để Khuynh Thành sinh con làm gì?" Mấu chốt là để nàng sinh xong lại tự mình ôm về nuôi mới kỳ.

"Về sau ngươi sẽ biết." Hoàng Yêu lắc đầu, mỗi một nước cờ nàng đi, nàng đều đã tính kỹ, nàng không bao giờ làm chuyện vô bổ.

"Lão phu nhân, Tam vương gia muốn gặp người." Lâm ma ma bẩm báo.

"Cho hắn vào đi!"

Thời điểm Tam vương gia tiến vào, rất nhiều hạ nhân đều kinh ngạc.

Nam nhân tiều tụy gầy yếu này thật sự là nhân vật nổi tiếng lỗi lạc, từng khiến nữ nhi khắp thiên hạ phải khuynh tâm, Tam vương gia sao?

- ------------------------------------------------------------

*Đề hồ quán đỉnh (醍醐灌頂) ý nói trí tuệ được khơi mở, khai ngộ mau chóng, thanh tịnh sáng suốt.

_______________________

[Hoàng Yêu]: Nhìn đi, hắn sắp nhảy rồi đấy.

[June]: "..." (vậy ra không phải thực sự nhảy giếng mà là nhảy vào cái hố sâu như cái giếng vậy)

_______________________

[June]: "Nháo Nháo, đi đâu vậy?"

[Nháo Nháo]: "Ta đi mua tiền vàng."

[June]: "Không phải lần trước mua đồ tế vẫn còn sao?"

[Nháo Nháo]: *nhìn nhìn Hoàng Yêu* "Haizzz, ta sợ không đủ dùng."

[June]: "..."

"Đợi ta chút, ta cũng đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK