Beta: Ly Ly
Đang trang điểm, nghe thấy tiếng Lâm lão gia tử thở dài, Hoàng Yêu ngừng lại, tựa hồ lơ đãng hỏi: "Lão gia rất hy vọng Lâm gia luôn hưng thịnh vui vẻ sao?!"
"Đúng vậy! Mong cả đời, nhưng....... Ai!" Lâm lão gia tử nói tiếp, lắc lắc đầu: "Nếu trong đám hậu bối Lâm gia có kẻ có tiền đồ, là một nhân tài, thì ta chết cũng yên lòng!"
"Yên tâm đi!" Hoàng Yêu nhẹ giọng an ủi một câu, nhìn gương chậm rãi cười.
Hoàng Yêu mang theo Khuynh Thành cùng với vài di nương, cô nương Nhị phòng, Tam phòng ra cửa. Ngoài quản gia còn có Lâm Hạo Nhiên đi theo cùng. Hiện tại Lâm Hạo Nhiên đối với Hoàng Yêu hoàn toàn buông xuống khúc mắc. Thấy Khuynh Thành và Hoàng Yêu hòa thuận ở chung hắn cũng thấy vui mừng.
Khuynh Thành từ lúc xuất phát đều ở trong cùng một xe ngựa với Hoàng Yêu. Bên trong xe ngựa, Khuynh Thành sắc mặt ửng hồng cởi áo khoác bên ngoài ra, thấp thỏm nhìn Hoàng Yêu: "Như vậy nhìn liệu có đồi phong bại tục quá hay không?"
Khuynh Thành biết rõ cổ nhân có bao nhiêu bảo thủ. Nàng bên trong chỉ mặc một cái yếm che ngực, phía dưới một cái quần thụng, tạo hình quần áo mô phỏng theo trang phục múa bụng.
Không sai, Khuynh Thành vì lấy lòng Tam vương gia quyết định sẽ nhảy, lại còn chính là cái điệu múa bụng đầy dụ hoặc này.
"Thật là xinh đẹp cũng thật độc đáo." Hoàng Yêu khen.
"Thật không?" Nghe lời nói Hoàng Yêu không có ý ghét bỏ hay khinh bỉ mình, Khuynh Thành rốt cuộc yên lòng.
"Ta tin Tam vương gia nhất định sẽ thích." Hoàng Yêu nhàn nhạt cười, trong ánh mắt đều là khẳng định, khiến Khuynh Thành lòng tin tràn đầy.
"Hắn không châm chọc ta là tốt rồi." Tuy là nói như vậy, nhưng môi Khuynh Thành vẫn gợi lên đầy sung sướng, trong lòng có chút chờ mong.
Kỳ thật mấy ngày nay, không có Tam vương gia tới "làm phiền" nàng, Khuynh Thành trong lòng lại thấy vắng vẻ. Nàng không phải là đã thích Tam vương gia rồi chứ? Một cái ý tưởng lớn mật hiện lên trong lòng, Khuynh Thành nhanh chóng muốn phủ nhận. Nhưng ý tưởng này một khi đã khơi lên, nàng dù chối bỏ như thế nào cũng vô dụng.
Tới chân núi chùa Hộ Quốc, nha đầu bên người Hoàng Yêu giúp nàng thay quần áo lúc đầu Khuynh Thành mặc, mang theo nha đầu của nàng ta. Hoàng Yêu giả trang thành Khuynh Thành đi lên núi. Chờ đám người Hoàng Yêu đều đi hết, Khuynh Thành mới từ trên xe ngựa bước xuống. Dựa theo tin tức Hoàng Yêu cung cấp trước đó, nàng hướng về một nơi khác trong núi mà đi. Theo tin tức của Hoàng Yêu, lần này Tam vương gia sẽ đi thưởng tử trúc (cây trúc tím) ở chùa Hộ Quốc.
Khuynh Thành hiện tại chính là hướng Tử Trúc Lâm mà đi, trên đường đi đến Tử Trúc Lâm đều rất thuận lợi, ngay cả người đi đường bình thường đều không có, Khuynh Thành thầm nghĩ là người của Tam vương gia đem đường đều chặn lại.
Tử Trúc Lâm một mảnh xanh um tươi tốt, con đường đá nhỏ dẫn lối đến một cái đình nhỏ. Khuynh Thành xa xa nhìn lại liền thấy một người nam nhân ngồi trong đình, tuy rằng không thấy rõ bộ dạng, nhưng xem phong tư thanh quý, chắc là Tam vương gia không thể nghi ngờ.
Khuynh Thành hít sâu một hơi, dọn xong động tác bắt đầu khiêu vũ. Khuynh Thành lúc còn ở hiện đại tuy rằng không có học qua lớp vũ đạo chuyên nghiệp, nhưng vào ngày kỷ niệm thành lập trường đã biểu diễn tiết mục múa bụng. Tuy rằng không có bao nhiêu chuyên nghiệp, nhưng ở cổ đại lại là kinh vi thiên nhân*.
Múa bụng lấy gợi cảm làm điểm nhấn, điệu múa bụng của Khuynh Thành quả nhiên làm nam nhân trong đình xem không chớp mắt. Xong một bài múa, Khuynh Thành đang chuẩn bị đi vào trong đình, phía sau bỗng truyền đến thanh âm một người nam nhân: "Khuynh Thành?"
Thanh âm quen thuộc này làm Khuynh Thành kinh ngạc quay đầu lại, nam nhân đứng ở phía sau đang nhíu mày nhìn nàng, đúng là Tam vương gia.
"Sao ngươi lại ở đây?"
"Sao nàng lại ở đây?"
Trăm miệng một lời, hai người yên lặng nhìn nhau một giây.
"Nàng đang mặc thứ loạn thất bát tao gì thế?" Tam vương gia khí vũ hiên ngang, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ghét bỏ nhìn Khuynh Thành. Mà Khuynh Thành nhìn Tam vương gia, lại nhìn nam nhân từ trong đình đi tới, liền quay sang hỏi Tam vương gia: "Hắn là ai?"
- ---------------------------------
*Kinh vi thiên nhân: ý nói cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.