Beta: Lyly
An Tâm Tâm thôi học.
Cô ta không thể học ở Hoàng Anh được nữa, từ lúc Hoàng Yêu mở cuộc họp báo làm sáng tỏ, An Tâm Tâm liền nổi tiếng, trên mạng gọi cô là: Giáo chủ lục trà kỹ nữ.
Hoàng Anh vốn là nơi tập trung đông đảo con nhà giàu khắp nơi, An Tâm Tâm là một người ngoại lệ từ lúc bắt đầu đã phải chịu nhiều xem thường, cô ta không thể như Hoàng Yêu, tuy rằng trên mạng bị mắng đến lợi hại, nhưng ngại thế lực Hạ gia, mọi người cũng không dám trắng trợn táo bạo khi dễ Hoàng Yêu.
Nhưng An Tâm Tâm không được như vậy, không có bối cảnh, đám con nhà giàu càng không kiêng nể gì, cũng không có Tần Cẩn Ngôn tiếp tục bảo hộ che chở cho cô ta, cô ta không thể học ở đó được nữa.
"Mẹ!" An Tâm Tâm kéo hành lý, ở ngoài cổng trường thấy mẹ An tới đón, nước mắt liền chảy ra.
"Tâm Tâm." Mẹ An tiến lên sờ sờ đầu An Tâm Tâm: "Việc này không thể trách con, chỉ trách mẹ không thể cho con một gia đình hạnh phúc."
"Mẹ, thực xin lỗi, là tại con, là con bị mờ mắt." An Tâm Tâm rốt cuộc nhịn không được gào khóc ra tiếng, nếu không phải cô ta bị ghen ghét che mờ tâm trí, mọi chuyện như hôm nay cũng sẽ không phát sinh.
Nếu trong lòng cô ta không ôm ảo tưởng với Tần Cẩn Ngôn, với Nam Vô Quyết, cô ta cũng sẽ không chú ý tới hào quang trên người Hạ Vô Ưu, càng sẽ không sinh ra ghen ghét, ác ma sẽ không chiếm lấy nội tâm.
"Đi thôi!" Mẹ An vỗ vỗ bả vai con gái, bởi vì cuộc họp báo kia, An Tâm Tâm cùng mẹ An cũng không thể sống ở thành thị này nữa.
"Đi đâu?" An Tâm Tâm nhìn cảnh sắc thành thị lùi dần phía sau, kinh ngạc nhìn mẹ An lấy vé máy bay ra.
"Hạ tiểu thư tới tìm mẹ, cô ấy nói đây là khen thưởng cho con." Mẹ An lấy ra một tấm thẻ ngân hàng cùng thủ tục di dân được chuẩn bị tốt, một bên cảm thán Hạ tiểu thư đúng là một người tốt.
An Tâm Tâm nhận lấy tấm thẻ kia cùng với thủ tục di dân, đột nhiên cười, cười càng lúc càng lớn, cười đến mức tay đều run rẩy, nhưng cô ta lại gắt gao cầm lấy đồ vật trong tay.
Mình hiểu rồi, hết thảy mọi chuyện chẳng qua là Hạ Vô Ưu lợi dụng mình, lợi dụng mình để có được Tần Cẩn Ngôn, lợi dụng mình để cứu lấy Hạ thị, hiện tại mình đã là quân cờ hết giá trị,Hạ Vô Ưu liền giả làm người tốt tới bố thí cho mình. Đáng thương chính là cô ta lại chỉ có thể gắt gao ôm lấy cọng rơm cứu giúp này, bởi vì cô ta muốn sống sót, mẹ cũng muốn sống sót.
"Hạ Vô Ưu, mày mới chính là ác ma!" An Tâm Tâm nỉ non ra tiếng, cắt ngang lời nói của mẹ An.
"Tâm Tâm, con nói gì vậy?"
"Không có gì, mẹ, cảm ơn mẹ." An Tâm Tâm nhìn mẹ đã lớn tuổi, trong lòng ấm áp, đại khái trên thế giới này, chỉ có mẹ là đối với cô ta toàn tâm toàn ý.
An Tâm Tâm đi rồi, Mạc Bắc Sanh chẳng biết đi đâu, trường học cũng không thể cho ra một câu trả lời chính xác, có rất nhiều người nói Mạc Bắc Sanh xuất ngoại, dù sao Mạc Bắc Sanh rời đi không để lại một chút dấu vết.
-
"Nam Vô Quyết, cậu có thấy Vô Ưu không?" Tần Cẩn Ngôn từ sớm đã chạy đến trường học tìm Nam Vô Quyết, từ Sau ngày họp báo hắn cũng chưa từng gặp lại Hoàng Yêu, đến nhà Hoàng Yêu cũng không có người.
"Tôi còn muốn hỏi cậu đây!" Nam Vô Quyết nhíu mày, lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Yêu.
"Không có người nhận." Nam Vô Quyết trong ánh mắt chờ mong của Tần Cẩn Ngôn, lắc đầu.
"Tôi cho rằng cô ấy chỉ là không muốn gặp lại tôi, không ngờ tới cậu cũng giống vậy, cô ấy rốt cuộc đi đâu rồi? Công ty không có, trong nhà không có, trường học cũng không có."
Tần Cẩn Ngôn bực bội gãi gãi tóc, điện thoại gọi cho cô ấy cũng sắp báo hỏng rồi.
"Cậu đã hỏi mẹ cô ấy chưa?" Nam Vô Quyết đột nhiên hỏi.
"Chưa, cũng không thấy mẹ của cô ấy đâu." Tần Cẩn Ngôn ủ rũ lắc đầu.
Một tuần, Tần Cẩn Ngôn cùng Nam Vô Quyết tìm khắp trường học cùng công ty còn có nhà họ Hạ, chưa thấy được Hoàng Yêu.
Một tháng, Tần Cẩn Ngôn Nam Vô Quyết tìm khắp toàn bộ thành thị, không nhìn thấy Hoàng Yêu.
Nửa năm, hai người tìm hơn phân nửa đất nước, không có tin tức của Hoàng Yêu.
"Nam Vô Quyết, tôi nhận thua, nếu cô ấy trở về, tôi sẽ rời đi và chúc phúc hai người, chỉ cần cô ấy trở về." Tần Cẩn Ngôn dựa vào ven tường, trong tay cầm một chén rượu nhẹ nhàng loạng choạng, bộ dáng suy sụp rất khó làm người nghĩ đến đây là đứa trẻ nóng nảy lại ấu trĩ của lúc trước.
"Ha hả ~" Nam Vô Quyết chỉ là khẽ cười một tiếng, máy tính trong tay hiển thị hết thảy các tài khoản có quan hệ hay xã giao với Hoàng Yêu, biểu hiện nửa năm không có người đụng đến.
Mặc kệ cậu ở đâu, xin cho tôi một lời thông báo thôi, tôi chỉ muốn biết cậu rốt cuộc còn đó không.