Triệu Thanh Tuyết vừa tốt nghiệp xong thì vào Hàn Thị làm việc, cô hiện giờ đang thực tập và học hỏi những người có kinh nghiệm. Cô không muốn vì danh vị mà ngồi trên vị trí cao, Triệu Thanh Tuyết muốn bình đẳng với tất cả mọi người, tạo nên một môi trường làm việc tốt nhất. Bởi vậy, khoa thiết kế ai cũng quý mến cô và cả Hàn Thị cũng như vậy.
- “ Có chuyện gì vậy? ”
- “ Thiếu Phu Nhân, cô Tống muốn gặp Hàn Tổng nên em không cho. ” lễ tân cúi đầu
Tống Nguyệt Như ngước mắt nhìn Triệu Thanh Tuyết, quả thật như lời ba mẹ cô ta nói. Bảo sao Hàn Gia lại chọn làm con dâu, là Hàn Gia chủ mẫu. Giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng, êm dịu, nhan sắc xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ như những đóa hoa.
Triệu Thanh Tuyết gật đầu, sau đó nhìn Tống Nguyệt Như.
- “ Cô là Tống Nguyệt Như sao? ”
Tống Nguyệt Như gật đầu, Triệu Thanh Tuyết cảm thấy cô gái này không có ý đồ xấu nên cũng dẫn cô ta lên gặp anh. Nữ lễ tân muốn ngăn cản cũng không được.
- “ Cô là bạn gái cũ của chồng tôi sao? ”
Tống Nguyệt Như chợt khựng lại, giật bắn mình. Lời này là ai đã nói vậy, tình yêu này chỉ một mình cô ta đơn phương, Hàn Dương Phong đâu hề yêu cô ta.
- “ Hàn Thiếu Phu Nhân, cô đừng tin lời nói bậy đó. Hàn Tổng từ trước tới nay chỉ yêu duy nhất mình cô, hai năm ở Hàn Thị, chỉ có mình tôi yêu thầm anh ấy, là tình yêu đơn phương, nó vốn dĩ đã kết thúc rồi. ”
- “ Yêu người không yêu mình vốn dĩ rất đau khổ nhưng tôi thắc mắc một điều, hai người hợp tác công việc trong vòng hai năm nhưng tại sao cô lại bỏ đi khi chưa hết thời hạn. ”
- “ Tôi có lý do cá nhân, đành phải đột ngột đi như thế, hôm nay đến đây chỉ muốn nói vài chuyện với Hàn Tổng, Hàn Thiếu Phu Nhân đừng hiểu lầm. ”
Tống Nguyệt Như đoán Triệu Thanh Tuyết không biết mối thù địch giữa Hàn Dương Phong và Mộ Quân Phong, như vậy cô ta càng phải nói tất cả mọi chuyện cho Hàn Dương Phong biết. Càng sớm càng tốt và không để Mộ Quân Phong phát hiện ra.
- “ Tôi tin tưởng anh ấy, tôi tin chắc rằng chồng tôi sẽ không phản bội sau lưng tôi. ”
Tống Nguyệt Như tiếp tục gật đầu, cô ta ước gì mình cũng được hạnh phúc như thế nhưng điều đó không thể. Nó là điều ước mỏng manh, không có thật.
- “ Mọi người ở Hàn Thị sao lại ghét cô đến như vậy, tôi thấy cô bình thường mà nhỉ. ”
- “ Có câu nói này, không biết Hàn Thiếu Phu Nhân đã nghe qua chưa. Tôi tin yêu từ cái nhìn đầu tiên và tôi cũng tin ghét từ cái nhìn đầu tiên. Bản thân ghét người nào, chỉ cần người đó thở thôi cũng thấy ghét. Và mọi người trong Hàn Thị đối với tôi là như thế, tôi cũng đã quen nên không thấy gì lạ. ”
Triệu Thanh Tuyết cảm thấy thật thương cho cô gái này, cảm giác này cô chưa từng trải qua nhưng cô hiểu. Tuy bề ngoài thấy nó bình thường nhưng tận sâu trong lòng cũng đau lắm chứ. Thấy thang máy đã tự động mở cửa, vậy là đã đến phòng làm việc của anh rồi. Cô dắt tay Tống Nguyệt Như đến trước cửa phòng làm việc của Hàn Dương Phong rồi nói.
- “ Anh ấy đang ở trong đó, cô gõ cửa rồi vào nhé. Tôi phải xuống văn phòng làm việc đây. ”
- “ Cảm ơn Hàn Thiếu Phu Nhân. ”
Triệu Thanh Tuyết mỉm cười nhìn Tống Nguyệt Như rồi đi xuống bộ phận thiết kế. Tống Nguyệt Như lưỡng lự mãi mới dám gõ cửa phòng.
- “ Vào đi ” tiếng nói của Hàn Dương Phong vọng ra bên ngoài, anh vẫn không biết sự tồn tại của Tống Nguyệt Như
Tống Nguyệt Như mở cửa bước vào, Hàn Dương Phong cũng đứng dậy, hai người mặt đối mặt, cứ như thù địch vậy.
- “ Cô đến đây làm gì? Cút mau. ” Hàn Dương Phong tức giận, lớn tiếng nói khiến Tống Nguyệt Như giật mình, run cầm cập
- “ Anh đừng tức giận, em chỉ muốn nói với anh một vài chuyện thôi. Và hơn cả, nó liên quan đến anh. ” Tống Nguyệt Như chậm rãi nói
- “ Chuyện của tôi mà cô còn biết, Tống Nguyệt Như cô cũng giỏi thật đấy. ”
- “ Chuyện này liên quan đến anh và Mộ Quân Phong. ”
Hàn Dương Phong dùng ánh mắt thâm sâu nhìn Tống Nguyệt Như, chẳng lẽ cô ta lại biết những chuyện đó sao?