• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Dương Phong và Triệu Thanh Tuyết vẫn tiếp tục cuộc cãi vã không đáng có, một người muốn sửa sai để duy trì mối quan hệ, người còn lại không muốn tiếp tục. Nhịn nhau một chút, cho nhau cơ hội thì chẳng phải sẽ được hạnh phúc sao. Triệu Vĩnh Thiên sẽ được bên cạnh cả ba và mẹ, cũng không phải chịu cảnh gia đình li tan như hiện tại nữa.

Triệu Thanh Tuyết chỉ nghĩ đến hiện tại mà không nghĩ đến tương lai, bây giờ con trai cô còn nhỏ, có thể chưa biết ba mẹ đã ly hôn nhưng sau này em lớn lên, có nhận thức. Em sẽ hỏi ba mình đâu, Triệu Thanh Tuyết nói dối nhưng không thể nói dối mãi được. Đứa trẻ nào cũng được, làm sao chịu được cảnh ba mẹ mỗi người một phương chứ.

Cuộc cãi vã vẫn chưa có hồi kết, ai cũng cho rằng bản thân mình phải như vậy. Hàn Dương Phong một mực nghĩ đến tương lai của con trai mà cầu xin cô nhưng Triệu Thanh Tuyết vẫn không đồng ý.

- “ Em à, đừng cãi vã như thế này nữa có được không? Anh thật sự mệt mỏi lắm. ”



- “ Anh nghĩ tôi không mệt à, tôi đã bảo anh về đi nhưng anh đâu có chịu. Con của tôi, tôi tự nuôi. Nó đúng là con anh thật nhưng tôi không cần anh phải bận tâm, về nơi anh nên thuộc về đi. ”

- “ Cho anh một cơ hội nhỏ nhoi để sửa lỗi, nó khó đến vậy sao? Là em không thích hay là em không muốn đây. ”

- “ Tôi vừa không thích vừa không muốn. ”

- “ Được thôi, nếu đã như thế thì anh đi, không làm phiền đến em nữa. Em muốn làm gì thì cứ làm, anh không quan tâm nữa. Đừng để Vĩnh Thiên thành Vương Nghiêm thứ hai, vậy thôi. ”

Hàn Dương Phong nói xong thì bỏ đi, cô đã muốn như thế thì anh còn làm được gì khác ngoài việc đồng ý, thuận theo ý cô chẳng phải cô sẽ vui hơn sao. Anh không có bản lĩnh như Vương Kiên, níu kéo thì cũng đã níu kéo rồi, kết quả vẫn như ban đầu, thà rằng buông bỏ sẽ tốt hơn nhiều. Anh quyết định sẽ về lại Thượng Hải, không ở đây nữa.



Triệu Thanh Tuyết ngã xuống sàn nhà, anh đã làm theo ý muốn của cô mà, việc gì cô phải buồn chứ. Nhưng sao cảm giác trong lòng cô lại khó chịu như vậy, cô không biết và cô cũng không hiểu. Đột nhiên Triệu Vĩnh Thiên khóc, cô lại phải đứng dậy dỗ con.

- “ Mẹ đây, mẹ đây… ”

Bế con trên tay nhưng con cô vẫn không ngừng khóc, Triệu Thanh Tuyết không hiểu con trai bị làm sao? Có cần phải đến bệnh viện không, cho ăn cũng không chịu mà cứ phải cựa quậy tứ tung, ru ngủ nhưng lại không ngủ. Cô kiểm tra tất cả, con trai không có vấn đề gì mà sao cô ru mãi mà nó vẫn không chịu nín.

- “ Ngoan nào…mẹ đây mà…em làm sao mà cứ khóc mãi thế…em khó chịu ở đâu… ”

Đáp lại Triệu Thanh Tuyết là những tiếng khóc " oa…oa…oa… ” của Triệu Vĩnh Thiên, em không nín mà cứ quấy khóc khiến mẹ vô cùng mệt mỏi.

- “ Mẹ mệt lắm con à, con nín đi có được không? ”

Triệu Thanh Tuyết thật sự muốn điên lên mất, từ cái lúc Hàn Dương Phong đi thì con cô lại quấy khóc. Cô chẳng hiểu làm sao nữa, cô cũng muốn cho con cô một gia đình hoàn chỉnh nhưng tình cảm không còn thì làm sao có thể tiếp tục được đây.

Không biết Triệu Vĩnh Thiên có hiểu được những gì Triệu Thanh Tuyết đã nói hay không, em nín khóc rồi im lặng hẳn. Cô cứ tưởng con trai xảy ra chuyện nhưng khi nhìn lại thì thấy nó đã ngủ ngon giấc trên vai cô rồi. Triệu Thanh Tuyết đặt con trai nằm xuống giường, vừa vỗ về con vừa nghĩ đến câu nói của Hàn Dương Phong. Cô không hiểu tại sao anh lại nói câu đó, có lẽ cô phải tìm đến Trần Thanh Ngọc để hỏi rồi.

Hàn Dương Phong chưa về hẳn, anh vẫn đang ngồi trong quán cà phê ở Trung tâm thương mại Vincom Mega Mall Smart City. Lúc đó là do anh giận quá mất khôn hay là đơn thuần làm theo ý muốn của người anh yêu, anh không biết, ngày dài tháng rộng nhưng cô vẫn vậy, vẫn ghét anh như lúc ban đầu. Mà cô làm vậy cũng không có gì sai, rất đúng, có lẽ anh nên về Thượng Hải. Thời gian qua, anh đã làm phiền cô, quay lại dáng vẻ của ngày trước, nhớ nhung một người nhưng không thể gặp mặt người đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK