Chu Sang đứng dậy, chào vị bác sĩ vừa đến.
- “ Bác cứ ngồi xuống, không phải đứng dậy chào cháu như thế đâu ạ. ”
Chu Sang gật đầu, ông qua chiếc ghế khác ngồi, để bác sĩ xem xét tình trạng của Hàn Dương Phong.
Sau một hồi nhìn sơ qua, vị bác sĩ phán đoán. Lần đầu tiên anh thấy một người bị tai nạn nặng như thế này nhưng sức sống vô cùng cao. Vết thương ngoài da không quá nặng, bị xô xát với vật cứng nên người trở nên lạnh ngắt do mất máu. Vết đạn giữa trán không quá nguy hiểm, chỉ cần lấy ra và khử trùng là xong.
- “ Hai cha con yên tâm, ca này tôi làm được. Cậu ấy sẽ được cứu sống. ”
Nghe vị bác sĩ nói, Chu Sang cùng Chu Tử Lan đi ra ngoài để bác sĩ tiến hành cứu chữa.
Thấy hai cha con rồi đi, vị bác sĩ mới dám nói ra suy nghĩ của mình.
“ Haizz…rõ là thanh niên trẻ tuổi, sao số phận lại hẩm hiu như vậy chứ. ”
Bác sĩ tiến hành chữa trị cho Hàn Dương Phong, dù chỉ hành nghề y ở ngôi làng nhỏ này nhưng anh đầy đủ kinh nghiệm trong việc cứu người. Từ sơ cứu cho đến phẫu thuật, anh đều trang bị đầy đủ.
Phẫu thuật bắt đầu, mất 3h thì xong. Hàn Dương Phong hiện giờ đã qua cơn nguy kịch, viên đạn đã được lấy ra. Nhìn viên đạn dính đầy máu khiến vị bác sĩ cảm thấy thật hãi hồn, người ra tay quả nhiên tàn độc. Nếu để quá lâu, sẽ lan vào các tế bào bên trong cơ thể, đến lúc đó dù là bác sĩ tài giỏi cũng không cứu được.
Anh lấy lá thuốc, đắp vào vùng cổ tay trái và bắp chân phải của Hàn Dương Phong. Rơi từ trên cao xuống, tứ chi cũng bị chấn thương không ít. Chỉ là vùng xương bị ảnh hưởng, tịnh dưỡng một thời gian, sẽ đi lại bình thường như trước.
Vị bác sĩ cầm đồ nghề đi ra ngoài, nói với hai cha con Chu Sang để họ yên tâm.
- “ Hai người yên tâm, cậu ấy đã không sao rồi. Vùng trán bị thương tổn do đạn bắn, khả năng sẽ bị mất trí nhớ tạm thời. Khi gặp người thân và cảnh vật cũ, sẽ dễ dàng nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ. Tay trái và chân phải do va chạm mạnh nên bị chấn thương, bó lá một thời gian. Sẽ hồi phục sớm thôi, đừng để cậu ấy vận động mạnh hoặc quá kích động. Tạm thời không nên nhắc đến nguyên do tại sao cậu ấy xuất hiện ở đây, khi hoàn toàn bình phục rồi hãy nói. ”
- “ Vâng, cảm ơn bác sĩ. ”
Chu Sang cảm ơn rối rít, ông định lấy từ trong túi một chút tiền thì vị bác sĩ ngăn lại.
- “ Không cần đâu ạ, bác cứ giữ lấy. Cứu người là sứ mệnh của người làm nghề y như cháu, cháu xin phép. ”
Anh chào hai cha con rồi về lại trạm y tế, anh thấy Hàn Dương Phong thật sự rất quen nhưng mà anh không biết đã gặp ở đâu.
Chu Sang cùng Chu Tử Lan bước vào, hai người mở hé cửa thì thấy Hàn Dương Phong đã ngủ. Họ không làm phiền anh mà ra ngoài nói chuyện.
- “ Cha, bây giờ tính sao với anh ấy. ” Chu Tử Lan nói
- “ Cứ để cậu ấy ở đây đến khi bình phục hoàn toàn, người ta nhớ lại kí ức thì sẽ tự động rời đi, trở lại nơi cậu ấy thuộc về. Cha nghĩ, cậu thanh niên này vốn là Thiếu Gia giàu có, đồ dùng trên người là loại đắt tiền, chiếc nhẫn cậu ấy đeo cũng rất sang trọng. Con tốt nhất đừng nảy sinh tình cảm với cậu ta bởi vì chúng ta không xứng, hãy nghe lời ba. ”
- “ Dạ cha, con luôn nhớ và biết rõ điều đó. Chẳng lẽ anh ấy rơi từ trên đỉnh núi sao cha? ”
- “ Cha không rõ lắm nhưng có lẽ là như vậy, dù sao bây giờ bác sĩ đã giữ lại mạng cho cậu ấy được rồi. Cha con mình không nên nhắc đến chuyện cũ, hãy để cậu ấy tự động nhớ lại mọi chuyện, như vậy sẽ tốt hơn. ”
- “ Dạ, con biết rồi. Bị ép nhớ lại những chuyện trong quá khứ khi anh ấy mất trí nhớ, sẽ đau đầu lắm. ”
- “ Được rồi, cha sẽ lên chợ mua một số thứ cho cậu ấy. Con ở nhà nấu cơm nhé, cha sẽ về sớm. ”
Chu Tử Lan gật đầu, Chu Sang cũng cầm giỏ đi lên chợ. Ông chỉ mong con gái không động lòng với chàng trai này, gia cảnh nghèo khó, không nên yêu người giàu. Nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái của Hàn Dương Phong, ông đoán anh đã có vợ. Vì vậy, Chu Tử Lan càng không nên động lòng. Tương lai không thể biết trước, liệu Chu Tử Lan có động lòng với Hàn Dương Phong hay không?