Càng đi càng sâu, mải tìm mà cô quên cả nỗi sợ, bản thân cô cũng không biết đã đi bao lâu, xa bao nhiêu, trong lòng Trình Niệm chỉ mong sẽ tìm được chiếc vòng đó. Mẹ nói chiếc vòng đó do bà ngoại để lại cho mẹ, bây giờ tặng lại cho cô mong cô sẽ giữ gìn cẩn thận.
Khi Trình Niệm vẫn đang mò mẫn tìm dưới mặt đất thì một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên: “Cô đang làm gì vậy?”
Cố Dư đầu óc quay cuồng, do lúc nãy uống quá nhiều mà đầu óc trở nên mơ hồ, người hắn yêu gọi điện tới, hắn tìm đến đây để yên tính lắng nghe giọng nói người hắn yêu, nhìn thấy Trình Niệm đang ngồi xổm dưới đất mò mẫm cái gì đó, nên nghĩ cô bám theo hắn.
Trình Niệm đang tập trung tìm dây chuyền nên không để ý, đến khi Cố Dư lên tiếng thì khiến cô giật nảy mình ngồi bệt ra đất, sợ hãi hét lên: “Aaaaaaaa”
Hét xong Trình Niệm mới nhìn rõ người nói là ai, cô thở phào một cái. Chống tay ngồi dậy.
Cố Dư thấy Trình Niệm không trả lời, nhăn nhó đi đến gần, túm tay cô bóp chặt, gằn giọng hỏi: “Nói, Cô chạy theo tôi làm gì?”
Trình Niệm bị nắm nhăn nhó, đang định lên tiếng trả lời thì bị Cố Dư kéo ra sau gốc cây lớn, Trình Niệm trợn tròn mắt nhìn một loạt hành động với lời nói của Cố Dư, đại loại hắn nói: “Phụ nữ các người thật không có liêm sỉ, đường hoàng không được lại muốn dùng mấy cách bỉ ổi rình rập người khác để lên giường sao?”
Trình Niệm vùng vẫy nhưng cả hai tay đều bị nắm chặt, cả cơ thể bị đè lên thân cây sần sùi, Trình Niệm hét lên: “Cố Dư, thả ra, anh say rồi. Thả ra.”
Cố Dư cười khẩy một cái, cúi xuống cắn lên bả vai cô chút giận, lúc nãy người con gái kia gọi điện tới kể lể khóc lóc đòi chia tay người yêu, hắn chua sót an ủi, nghĩ rằng cô sẽ hỏi thăm hắn kể chuyện vui, không ngờ rằng chuyện lại như vậy, hắn mất kiên nhẫn tắt máy.
Cố Dư dùng lực cắn vai Trình Niệm đến đau đến mức nước mắt Trình Niệm rơi lã chã, Cố Dư nghe thấy tiếng Trình Niệm khóc bắt đầu dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Ngoan, không khóc.” Hắn nghĩ người trước mặt là người con gái kia.
Nói rồi hôn lên vết cắn, sau đó hàng loạt nụ hôn rơi đầy lên da thịt cô, cổ rồi ngực, chiếc váy của cô là kiểu cúp ngực, buộc dậy ra sau cổ để lộ bờ vai trần mảnh khảnh trắng nõn. Cơ thể phảng phất mùi thơm nhàn nhạt cùng mùi rượu khiến Cố Dư đắm chìm.
Bàn tay không an phận vuốt ve cơ thể Trình Niệm, lúc này Trình Niệm hoảng sợ, cầu xin Cố Dư tha cho mình nhưng lúc này Cố Dư nghe nhưng từ cầu xin từ miệng cô phát ra như là cầu xin hắn làm cô đi.
Chiếc váy rơi xuống đất, lộ ra cơ thể tuyệt mĩ của Trình Niệm, khiến hơi thở Cố Dư rối loạn.
Cố Dư hôn lên cái miệng nhỏ đang cầu xin hắn, nuốt hết những câu nói tiếp theo của cô.
Tay Trình Niệm được thả ra, cô đập loạn xạ, mong Cố Dư có thể tỉnh táo lại, hoặc ít nhất cô có thể thoát ra. Sức lực Cố Dư rất lớn kẹp chặt Trình Niệm giữa cơ thể mình và cây cổ thụ đằng sau.
Bàn tay nóng bỏng của Cố Dư muốn đi vào nơi bí ẩn bị chân Trình Niệm kẹp chặt, nhưng sức cô sao bằng sức anh, Cố Dư chen chân vào giữa hai chân Trình Niệm để tiện hành động.
Chiếc quần nhỏ bị kéo xuống đầu gối, ngón tay thon dài của Cố Dư Nhanh chóng đi vào trong, Trình Niệm đột ngột bị xâm nhập “A” lên một tiếng, tiếng nức cầu xin ngắt quãng càng nhỏ, cổ họng Trình Niệm khô khốc….
Động tác của Cố Dư ngày càng nhanh, nơi đó ngày càng ẩm ướt, Cố Dư vừa ý nhanh chóng lấy vật to lớn đã ngửng cao đầu ra, nhanh chóng đâm thẳng vào trong mà không chút do dự.
Trình Niệm đau đớn hét lên, nước mắt rơi càng nhiều, bàn tay liên tục đập mạnh vào ngực Cố Dư. Miệng liên tục thở gấp nói: “đau, đau mà…..làm ơn….. tha cho tôi đi mà…….cầu xin anh mà…..hức hức….” máu đỏ chảy dọc theo chân cô xuống, sự trong trắng của cô đều đã mất. Cô khóc càng thảm hơn, khóc cho chính sự đen đủi của cô.
Cố Dư nào để tâm đến những lời cầu xin của cô, động tác ra vào cũng không chậm lại một giây, sự chặt chẽ ấm áp mà cô mang lại khiến Cố Dư như phát điên, bao nhiêu năm tích tụ được bộc phát vào lúc này.
Trình Niệm kinh tởm chính bản thân, tại sao lại phản ứng với hắn, tại sao lại cảm thấy khoái cảm. vì sao chứ.
Đến khi Cố Dư bắn hết chất lỏng trắng đục vào bên trong thì mặt Trình Niệm càng tái xanh.
Cố Dư rút ra, lùi ra sau, cả cơ thể Trình Niệm trượt dài theo thân cây sần sùi xuống, thân cây làm lưng cô trầy xước không ít kể từ lúc bị Cố Dư ép lên. Đọc tr𝐮𝘺ệ𝑛 tại { 𝒯r𝐔m𝒯r 𝐮𝘺𝘦𝑛.𝘃𝑛 }
Chân cô run rẩy, bàn tay nhỏ nhanh chóng với chiếc váy đã bám đầy đất cát lên nhanh chóng mặc vào, rồi chạy thật nhanh, thật nhanh về lều, Cô vội vàng lấy hai viên thuốc tránh thai khẩn cấp ra uống mà không cần nước.
Lấy một bộ quần áo khác chạy đi đến nhà tắm, giờ đã là 3 giờ sáng mọi người đều đã đi ngủ, cô cũng không màng mà chạy đi kì cọ cơ thể mà cô cho là bẩn thỉu. Nước mắt hoà với nước vòi tắm, cô kì đến mức cả cơ thể đỏ lên, máu sau lưng cũng chảy ra.
Tắm xong Trình Niệm lê lết thân thể đầy thương tích trở về lều, tìm điện thoại muốn gọi cho trợ lý, nhưng tìm mãi không thấy, cô làm rơi ở chỗ đó rồi.
Ngồi vào góc lều cô sợ hãi khóc không phát ra tiếng, khóc mệt rồi thiếp đi lúc nào không hay. Đến sáng hôm sau, cô thức dậy với trạng thái vô cùng mệt mỏi. Kiếm một chiếc áo sơ mi dài tay, cùng một chiếc quần bò, tóc thả loạn ra sau, đội mũi, đeo kính râm bản to che đi nửa khuôn mặt.
Đóng khoá vali, cô đi tìm trợ lí của Cố Dư mượn điện thoại gọi một cuộc điện thoại.
Có một cậu bé chạy tới kéo áo cô: “Chị ơi, chiếc vòng này của chị sao?”
Cô ngỡ ngàng nhìn chiếc vòng trên tay cậu bé, rồi lại nhớ về chuyện hôm qua và chua xót, cô vẫn dịu dàng lên tiếng, giọng khàn khàn: “đúng vậy, là của chị. Sao em lại cầm nó?”
Cậu bé cươi tươi trả lời: “Hôm qua em nhặt được nhưng hỏi mọi người không ai nhận, giờ em mới gặp được chị nên hỏi.”
Trình Niệm cầm lấy chiếc vòng, cảm ơn cậu bé rồi rời đi. Mọi người đã lên xe, cô là người lên cuối cùng, chỉ còn một chỗ ngồi bên cạnh Cố Dư, lòng cô run rẩy, nhưng không dám bộc lộ gì mà chỉ mím môi ngồi xuống.
Lúc này chiếc điện thoại của cô xuất hiện trước mặt, cô nhìn chằm chằm nó mãi mới đưa tay ra cầm. Trình Niệm thử mở xem có mở được không, cũng may vẫn mở được.
Trình Niệm vào tin nhắn, nhắn cho trợ lý một tin nhắn rồi tắt đi. Im lặng nhắm mắt có ép bản thân không nghĩ linh tinh.
- -----------