Dung Tiểu Kỳ liếc nhìn Trạm Hải Lam, nàng dường như không có việc gì khép lại thiệp chúc mừng, nghiêng đầu thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ. Dung Tiểu Kỳ nghĩ đến Trang Uẩn Nhiên, bỗng nhiên nổi lên chút lòng trắc ẩn.
Nàng cũng không phải mong muốn Trạm Hải Lam đem Trang Uẩn Nhiên để ở trong lòng, chỉ là tình cảnh này tựa hồ nhắc nhở nàng, tại không lâu trước, nàng cũng đã trải qua sự tình đồng dạng.
Bất quá thời gian ngắn đủ để cho cả người nàng nhận thức biến hóa, trở nên nghiêng trời lệch đất.
Dung Tiểu Kỳ hít một hơi, đèn xanh sáng thì rất nhanh dung nhập dòng xe cộ, sau đó nói rằng: "Thiệp chúc mừng này là của cô Trang Uẩn Nhiên, là cô ấy viết."
Dung Tiểu Kỳ tận lực không có quay đầu đi nhìn biểu hiện của Trạm Hải Lam, cho nên lúc nói xong, nàng trong nháy mắt cảm giác thời gian đình trệ, nàng mong muốn Trạm Hải Lam có thể rất nhanh làm ra phản ứng, rồi lại không hy vọng thấy phản ứng nào đó trong tưởng tượng, Dung Tiểu Kỳ nghĩ bản thân cực kỳ hỗn loạn.
Mà xét đến cùng, là bởi vì Trạm Hải Lam, nữ nhân này rất biết xuyên lòng người chỗ trống, khiến người ta đối nàng sản sinh rất nhiều phản ứng, căn bản là vô pháp tự điều khiển.
Dung Tiểu Kỳ quay đầu lại, nhìn Trạm Hải Lam. Không thể lại trốn tránh.
"Em nói cái gì? " Thanh âm Trạm Hải Lam rất bình tĩnh, quay đầu xem Dung Tiểu Kỳ, nhãn thần tuyệt không nhu hòa, nếu như có thể dùng một từ hình dung, Dung Tiểu Kỳ nghĩ có thể là rất mãnh liệt.
Dung Tiểu Kỳ vì vậy còn nói: "Thiệp này là cô Trang Uẩn Nhiên viết, về phần người trong đó có phải là chị hay không, chuyện này em cũng không biết."
"Dừng xe." Trạm Hải Lam ngữ khí bình tĩnh nói.
Dung Tiểu Kỳ vô pháp làm trái, chỉ có thể nhìn nơi bên đường có thể dừng xe, liền đạp phanh lại.
"Em nói đây là thiệp do Trang tiểu thư viết, chứng cứ?" Trạm Hải Lam lời ít mà ý nhiều, nói thẳng.
Dung Tiểu Kỳ dừng một chút nói: "Chuyện này chị không cần hỏi đến, em chỉ là được người ủy thác."
Trạm Hải Lam xả ra một mạt cười: "Nói như vậy, em gặp qua cô ấy?"
Dung Tiểu Kỳ nói: "Chuyện này cũng không trọng yếu."
Trạm Hải Lam một chút nặng nề tựa trên chỗ ngồi, mở to hai mắt nhìn xa xa, cách một hồi mới nói: "Cô ấy ai đều bằng lòng gặp, là không muốn gặp chị."
Dung Tiểu Kỳ cảm thấy buồn bực: "Chị làm sao vậy?"
Được rồi, ý tứ phía sau những lời này kỳ thực là, giữa chị cùng Trang Uẩn Nhiên, rốt cuộc có hay không thiên ti vạn lũ, có hay không yêu hận tình cừu có thể làm mọi người ước ao đố kị?
Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ, dừng một chút nói: "Chị có việc, muốn về trước."
Dung Tiểu Kỳ vội la lên: "Chị làm gì bỏ qua lời em nói."
Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ, chăm chú nói: "Dung tiểu thư, em sở dĩ đem chị từ trong cuộc gặp khách nhân lôi ra, chỉ là vì muốn chuyển tấm thiệp này sao? Vậy em đã rất tận chức tận trách, hiện tại chuyện em cần làm đều đã làm, cho nên, kế tiếp không nên lôi kéo chị đi vòng quanh. Thuận tiện chị cũng muốn kiến nghị em, nên trở về trên cương vị công tác của bản thân."
"Những lời này em còn muốn nguyên trả lại cho chị." Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam đã mở ra cửa xe, nhịn không được nói, "Trạm Hải Lam, chị không phải người đại diện của em sao? Chị để nghệ nhân của mình tại mấy nơi xa xôi hẻo lánh tiến hành tuyên truyền thật buồn cười, không để ý an nguy nghệ nhân, cũng không có bất luận cái gì an bài hữu hiệu, chị nghĩ bản thân làm tốt chức trách công tác sao?"
Trạm Hải Lam quay đầu lại nhìn Dung Tiểu Kỳ, nhàn nhạt nói: "Công tác chức trách của chị có rất nhiều, em chỉ là một trong số đó. Chị tự nhận cân nhắc lợi và hại, chiếu cố đến hết thảy phương diện cần chiếu cố, cho nên, em đối chị chỉ trích vô hiệu."
Trạm Hải Lam nói xong thì đóng lại cửa xe, cố nhiên đi tới bên đường cái, sau đó bắt một chiếc xe rất nhanh ly khai.
Dung Tiểu Kỳ nhìn xe taxi rất nhanh đã không còn bóng dáng, bỗng nhiên nghĩ hình như mình bị Trạm Hải Lam dùng phương thức từ bỏ xảo diệu, hơn nữa là không hề che lấp vứt bỏ trên đường cái.
Dung Tiểu Kỳ cảm giác ủy khuất cực kỳ, Trạm Hải Lam biết nàng dùng tâm tình gì truyền lại thiệp này sao, nàng ấy biết nàng mất nhiều công phu mới tìm được Trang Uẩn Nhiên sao, nàng ấy biết nàng trước mặt Trang Uẩn Nhiên nói gì đó sao?
Trạm Hải Lam cái gì cũng không biết, cho nên mới có thể như vậy tiêu sái nghênh ngang rời đi.
Thực sự, khiến nàng thật không cam lòng.
Dung Tiểu Kỳ nhắm mắt, cắn răng quay đầu xe, theo Trạm Hải Lam về Tinh Quang.
Nếu Trạm Hải Lam đã phi thường tàn nhẫn hơn nữa cự tuyệt không để ý cảm thụ của nàng, như vậy kế tiếp nàng đại khái cũng có thể tỉnh táo lại, sẽ không tiếp tục như vậy hỗn loạn cùng ngu ngốc.
Dung Tiểu Kỳ trở lại Tinh Quang hỏi bảo vệ, nói thấy Trạm Hải Lam đã trở lại tòa nhà chính, hơn phân nửa là quay về phòng tiếp khách. Dung Tiểu Kỳ nghĩ Trạm Hải Lam sẽ ở phòng làm việc, sẽ đang ứng phó Âu Thượng Phong, lúc đi tới phòng chủ tịch, Dung Tiểu Kỳ nhưng phát hiện phòng khách không ai, mà phòng làm việc Trạm Hải Lam cũng đóng chặt cửa.
Ngoài cửa Trần Duyệt tại vị trí chính mình xử lý văn kiện.
Dung Tiểu Kỳ đi qua hỏi: "Trần trợ lý, Trạm đổng ở nơi nào?"
Trần Duyệt ngẩng đầu, phát hiện là Dung Tiểu Kỳ, ngẩn người, nhưng cũng không có hỏi nhiều, chỉ hồi đáp: "Trạm đổng không có ở đây, phòng làm việc không ai."
Dung Tiểu Kỳ vẻ mặt u sầu: "Chị ấy đi nơi nào, tôi tìm chị ấy có việc gấp."
Trần Duyệt khẽ buông tay: "Vừa rồi cũng có một văn kiện vội vã muốn chị ấy ký, tôi cũng tìm không được người, di động gọi thông, nhưng không ai tiếp."
Dung Tiểu Kỳ nghĩ kỳ quái, Trạm Hải Lam rõ ràng đã trở về, chẳng lẽ còn khả năng hư không tiêu thất?
Chị ấy có thể đi chỗ nào?
Dung Tiểu Kỳ tại hàng lang qua tới lui hai vòng, lúc đứng chờ thang máy, chợt thấy cửa thang máy mở một chút, bên trong xuất hiện dĩ nhiên là Kim Liễm Diễm.
Kim Liễm Diễm đứng ở giữa hai ba người, biểu tình vẫn như cũ cao ngạo, chỉ là trang điểm không nhiều lắm, thoạt nhìn tựa hồ cũng không phải bởi vì trường hợp chính thức tới.
Có thể làm Kim Liễm Diễm vội vã đến mức không kịp trang điểm mà đến, tại tòa nhà này ngoại trừ Trạm Hải Lam, còn có thể có ai?
Dung Tiểu Kỳ cắn răng, xoay người chạy đến trước thang lầu, phóng hai ba cái thì lên lầu, cửa thang máy không có mở, Dung Tiểu Kỳ tiếp tục leo ba tầng lầu, rốt cuộc thấy cửa thang máy mở.
Kim Liễm Diễm là muốn đến tầng cao nhất.
Dung Tiểu Kỳ lặng lẽ đi theo phía sau Kim Liễm Diễm, mắt thấy Kim Liễm Diễm quẹo vào một chỗ trong hàng lang, mở một phiến cửa sắt nhỏ, quen việc dễ làm lắc mình qua.
Dung Tiểu Kỳ tuy rằng trước giờ cũng không có tới đây, thế nhưng rất rõ ràng, sau cửa sắt chính là ban công trên tầng thượng.
Kim Liễm Diễm tuyệt đối không có khả năng xuất hiện tại địa phương kỳ quái như vậy, cho nên nhất định là tới gặp người nào.
Dung Tiểu Kỳ lặng lẽ đi tới cạnh cửa, giật ra một khe hở.
Ngày hôm nay trời trong nắng ấm, trên tầng thượng không có gió mạnh, cho nên thấy tương đối rõ ràng, nghe được cũng tương đối rõ ràng.
Dung Tiểu Kỳ không hề ngoài ý muốn tại một mặt ban công thấy được Trạm Hải Lam.
Hướng nàng đi qua, là Kim Liễm Diễm.
Dung Tiểu Kỳ còn thấy trên tay Trạm Hải Lam cầm tấm thiệp kia, lúc Trạm Hải Lam nhìn thấy Kim Liễm Diễm thì đem thiệp đưa cho cô ta.
Trạm Hải Lam biểu tình rất nghiêm túc, Kim Liễm Diễm tựa hồ có chút hoảng thần.
Kim Liễm Diễm là e ngại Trang Uẩn Nhiên sao? Lẽ nào Trạm Hải Lam muốn tuyên bố vứt bỏ Kim Liễm Diễm, trở lại bên người Trang Uẩn Nhiên?
Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên cảm giác, trời cao thật sự ưu ái mình rồi.
Trạm Hải Lam ôm khuỷu tay đứng, thân thể thẳng tắp, hai cái chân dài giẫm giày cao gót hơi xa nhau, ưu nhã đến như là nhất chỉ bạch hạc.
"Em chưa thấy qua cái này." Kim Liễm Diễm nhìn thiệp trong tay, trả lại cho Trạm Hải Lam.
"Trang tiểu thư chưa cùng em đề cập qua sao? Em thế nào sẽ không biết."
Kim Liễm Diễm không thể nói gì: "Chị ấy đối với em cũng không quá xem trọng, thế nào khả năng cái gì đều nói cho em biết."
Trạm Hải Lam nhìn một chút Kim Liễm Diễm, hỏi: "Em lần trước gặp nàng, là lúc nào?"
"Gần nhất thông cáo rất nhiều, đại khái là hai tháng trước."
"Tôi có việc muốn hỏi nàng, em nói cho nàng tôi muốn gặp nàng."
Kim Liễm Diễm ngẩn người, lập tức nói: "Trang tiểu thư không muốn gặp chị, chị hẳn là biết."
"Không gặp mặt cũng có thể, điện thoại, hoặc là điện tín, chỉ cần có thể liên hệ."
"Em đây thử xem, em chỉ khả năng bảo chứng nhắn nhủ, không thể bảo chứng kết quả."
Dung Tiểu Kỳ càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, Trạm Hải Lam là đang hướng Kim Liễm Diễm thương lượng chuyện cùng Trang Uẩn Nhiên gặp mặt sao? Vì sao Trạm Hải Lam muốn gặp còn cần Kim Liễm Diễm giật dây bắc cầu, hơn nữa Kim Liễm Diễm vì sao đồng ý chuyển lời giúp Trạm Hải Lam?
Hiện tại rất rõ ràng chính là Trạm Hải Lam cùng Trang Uẩn Nhiên đích xác có quan hệ không tầm thường, mà quan hệ Kim Liễm Diễm cùng Trạm Hải Lam, tựa hồ cũng có như vậy một ít vi diệu.
Nói không rõ, cũng không thể giải thích được.
Dung Tiểu Kỳ đầy bụng nghi vấn, thế nhưng có thể hỏi ai đây? Chẳng lẽ trực tiếp đi hỏi Trạm Hải Lam?
Đương nhiên không được.
Dung Tiểu Kỳ lui về hàng lang, thấy Kim Liễm Diễm đi ra trước. Trạm Hải Lam còn ở lại trên sân thượng sao?
Dung Tiểu Kỳ nhìn phiến cửa sắt kia đã loảng xoảng đóng một tiếng, bỗng nhiên bắt đầu suy đoán biểu tình hiện tại của Trạm Hải Lam.
Đoán không ra, thế nhưng nhất định sẽ không phải là cảm giác vui sướng.
Dĩ nhiên Trạm Hải Lam xưa nay không gì làm không được, vậy mà rốt cuộc cũng rơi vào tình huống cần đến trên hàng lang tầng thượng phát tiết tình cảm, chuyện này thật sự khiến người nghĩ không thông....Chí ít đối nàng mà nói, đều không phải nên có một chút cảm giác hả giận sao?
Rốt cuộc, cũng có người khiến cho Trạm Hải Lam nếm mùi đau khổ, như vậy mình nên cảm thấy hài lòng đi.
Dung Tiểu Kỳ nghe giày cao gót của Kim Liễm Diễm tại thang lầu loảng xoảng loảng xoảng, bỗng nhiên cảm giác không chút nào hài lòng.
Tình địch thất ý làm nàng một chút cao hứng cũng không có.
Sai a... Không hợp với lẽ thường a...
Vì sao?
Dung Tiểu Kỳ thở dài, thẳng đến thanh âm cùng bóng lưng Kim Liễm Diễm hoàn toàn tiêu thất, nàng còn đang suy nghĩ có muốn hay không cứ như vậy đi tìm Trạm Hải Lam.
"Ở đây, có đồ chơi gì tốt sao?"
Phía sau đột nhiên xuất hiện thanh âm đem Dung Tiểu Kỳ nhảy dựng, nhìn lại, dĩ nhiên là Âu Thượng Phong.
"Chị thế nào tới nơi này?" Dung Tiểu Kỳ hỏi.
Âu Thượng Phong mỉm cười: "Bởi vì lực hấp dẫn của Dung tiểu thư rất lớn nha."
Dung Tiểu Kỳ liếc cô ta trắng mắt: "Tôi cũng không tâm tình cùng chị đùa giỡn."
"Âu tiểu thư, xin lỗi để cô đợi lâu." Thanh âm Trạm Hải Lam đột nhiên xuất hiện.
Dung Tiểu Kỳ quay người lại, quả nhiên thấy Trạm Hải Lam ở sau người, trên mặt nàng không có biểu tình khác, nhãn thần trực tiếp nhìn về phía Âu Thượng Phong, Dung Tiểu Kỳ rất xác định Trạm Hải Lam không có nhìn mình.
------------------------
Danh Sách Chương: