• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nghĩ có chút khẩn trương, tuy rằng Trạm Hải Lam đối nàng luôn luôn không có yêu cầu đặc biệt, thế nhưng đột nhiên đưa ra một đề nghị như thế, luôn sẽ làm cho ngực bất ổn, thấp thỏm không yên.
Muốn cùng anh trai của Trạm Hải Lam nói cái gì đây?
"Chỉ là bữa cơm bình thường mà thôi." Trạm Hải Lam tựa hồ nhìn ra Dung Tiểu Kỳ khẩn trương, hợp thời nói.
Dung Tiểu Kỳ gật đầu, nàng ở nhà chỉ có một đứa em trai lỗ mãng, suốt ngày ỷ vào ba mẹ trọng nam khinh nữ khi dễ nàng, hình thức chị em ở chung duy nhất chính là ngươi tranh ta đấu, tranh đến nóng nảy thì đánh nhau. Giữa Trạm Hải Lam cùng anh trai nàng ở chung, tuyệt đối đều không phải hình dạng như vậy đi.
Sáng nay, Dung Tiểu Kỳ cùng Trạm Hải Lam sớm chờ tại sân bay, đợi chuyến bay mang Trạm Thiên Khoáng đáp xuống.
Trạm Hải Lam vỗ vỗ mu bàn tay Dung Tiểu Kỳ, ôn nhu nói: "Đi theo chị."
Dung Tiểu Kỳ liền cùng Trạm Hải Lam một đường đứng dậy đi tới chỗ tiếp phi cơ. Trạm Hải Lam ngày hôm nay mặc áo khoác gió màu trắng,  tóc dài tại trong gió nhẹ đong đưa chập chờn, trang dung tinh xảo trong nắng sớm càng thêm nhu hòa yên tĩnh. Dung Tiểu Kỳ nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Trạm Hải Lam, cùng với Trạm Hải Lam chăm chú cầm tay nàng, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình thoải mái không ít.
Không quá lâu, trong đám người đi ra một vị nam tử văn tĩnh cao ráo, khóe miệng Trạm Hải Lam khẽ nhếch, nhẹ giọng đối Dung Tiểu Kỳ nói: "Đó chính là Trạm Thiên Khoáng, anh trai chị."
Dung Tiểu Kỳ nhìn lại, mặt mày hắn quả nhiên cùng Trạm Hải Lam có vài phần tương tự, cho dù Trạm Hải Lam không giới thiệu, nhìn kỹ một chút, đại khái cũng có thể nhận ra đấy là anh trai của nàng.
Trạm Thiên Khoáng cũng thấy được Trạm Hải Lam, hắn mỉm cười đi tới, ôm Trạm Hải Lam một cái: "Đã lâu không gặp, em gái anh vẫn xinh đẹp như vậy."
Trạm Hải Lam vỗ vỗ lưng Trạm Thiên Khoáng, lập tức cách ra nói: "Em giới thiệu một chút, đây chính là Dung Tiểu Kỳ tiểu thư."
Trạm Thiên Khoáng hướng Dung Tiểu Kỳ mỉm cười nói: "Xin chào, Dung tiểu thư, anh là Trạm Thiên Khoáng, anh trai của Hải Lam, Dung tiểu thư là nghệ nhân công ty Hải Lam sao?" 
Trạm Thiên Khoáng trong lúc dùng cơm đem trọng tâm câu chuyện chuyển tới trên người Dung Tiểu Kỳ, khách khí hỏi.
Dung Tiểu Kỳ gật đầu: "Trạm đổng là người đại diện của em, giúp cho em rất nhiều."
Trạm Thiên Khoáng mỉm cười: "Nghe nói Dung tiểu thư mở phòng làm việc riêng, quả thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn."
Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam một chút, Trạm Hải Lam hơi cười nói: "Chị đã hướng anh trai nói rất nhiều chuyện của em."
Dung Tiểu Kỳ sửng sốt: "Chị nói?"
Trạm Hải Lam gật đầu, lập tức lại nhìn Trạm Thiên Khoáng nói rằng: "Dung tiểu thư không chỉ như vậy, còn là diễn viên trẻ tuổi nhất ở Tinh Quang đoạt giải Ảnh hậu."
Nghe được Trạm Hải Lam ca ngợi, Dung Tiểu Kỳ bất giác không chịu thua kém mặt đỏ, tuy rằng Trạm Hải Lam vẫn thường nói như vậy cùng nàng, thế nhưng trước mặt người khác, nhất là thân nhân, Trạm Hải Lam cũng có thể như vậy bình tĩnh khen nàng sao.
Chỉ cần ngẫm lại thì cảm giác ngực ấm áp.
Dùng cơm hoàn tất, Trạm Thiên Khoáng nói muốn tản bộ lại quay về khách sạn, Dung Tiểu Kỳ đại khái đoán được hắn là muốn cùng Trạm Hải Lam đơn độc tâm sự, liền chủ động xin phép về sớm nghỉ ngơi, Trạm Hải Lam dặn vài câu liền cùng Trạm Thiên Khoáng ly khai. Trạm Thiên Khoáng trước khi rời đi rất thân sĩ chào từ biệt Dung Tiểu Kỳ, Dung Tiểu Kỳ theo phép đáp lễ, đáy lòng thở dài.
"Hải Lam, em mấy năm này thế nào?" Trạm Thiên Khoáng hỏi.
Trạm Hải Lam đạm đạm cười: "Em tốt, không làm diễn viên cũng có chuyện khác làm em vui vẻ."
Trạm Thiên Khoáng nói: "Em gái anh đương nhiên ở lĩnh vực nào đều có thể cực đại tỏa sáng."
Trạm Hải Lam nói: "Đừng tán dương em, xét về gia đình, em thật còn chưa làm tốt bổn phận. Anh chí ít có thể từ truyền thông nhìn thấy tin tức của em, nhưng em lại hoàn toàn chẳng biết tin tức gì về anh."
Trạm Thiên Khoáng cười nói: "Em cũng không phải người đặt nặng tình thân như vậy."
"Em chú trọng tình thân khiến cho anh không thoải mái sao?"
Trạm Thiên Khoáng lắc đầu: "Cũng không có, bất quá em làm anh thấy rất kinh ngạc mà thôi."
Trạm Hải Lam hỏi: "Điểm nào kinh ngạc?"
Trạm Thiên Khoáng dừng một chút, rốt cuộc nói: "Dung tiểu thư là người tốt, lớn lên xinh đẹp, có tu dưỡng, cũng rất có tài hoa, thế nhưng anh... anh hiện tại đối chuyện thành gia lập thất còn không có hứng thú, cho nên..."
Trạm Hải Lam kéo Trạm Thiên Khoáng: "Anh nói cái gì?"
Trạm Thiên Khoáng nhìn Trạm Hải Lam, khó xử nói: "Anh bây giờ còn không có ý tứ kết hôn, cho nên đối với Dung tiểu thư chỉ có xin lỗi..."
Trạm Hải Lam lúc này mới phản ứng kịp, nhịn không được cười rộ lên: "Anh nghĩ rằng em giới thiệu đối tượng cho anh?"
Trạm Thiên Khoáng vẻ mặt nghi hoặc: "Vậy không phải sao?"
"Không phải." Dừng một chút, Trạm Hải Lam còn nói thêm: "Dung Tiểu Kỳ tiểu thư là bạn gái của em, em chỉ muốn giới thiệu cho anh nhận thức."
Trạm Thiên Khoáng sửng sốt nửa ngày, nhìn Trạm Hải Lam một chút, lúc này mới nói rằng: "Hóa ra... Em thế nào không nói sớm?"
Trạm Hải Lam nói: "Em cho rằng bằng vào chỉ số thông minh anh có thể lĩnh ngộ, không nghĩ tới... đánh giá cao anh."
Trạm Thiên Khoáng thả lỏng cười rộ lên: "Chuyện này em có cần bất mãn anh như vậy? Dung tiểu thư là một cô gái rất đáng yêu lại mê người, em cùng nàng một chỗ anh rất yên tâm."
Trạm Hải Lam liếc nhìn Trạm Thiên Khoáng: "Lời này anh hẳn là nên nói trước mặt đương sự càng tốt."
Dung Tiểu Kỳ đi tới trước cổng tiểu khu, giương mắt thì thấy Kim Liễm Diễm đứng ở một bên, cô ta ăn mặc tùy ý, mang theo túi xách màu đen, mới vừa hút xong một điếu thuốc thuận tay lấy ra một điếu khác đốt. Thời điểm thấy Dung Tiểu Kỳ đi ngang qua, Kim Liễm Diễm lúc này mới phản ứng đến, nhưng không có dập tắt thuốc, chỉ đạm đạm cười: "Muốn liên hệ em thật không dễ dàng."
"Chị có chuyện gì?"
"Chị không có chuyện liền không thể tìm em?"
Dung Tiểu Kỳ không muốn lại cùng Kim Liễm Diễm lãng phí lời nói, xoay người muốn đi, Kim Liễm Diễm đưa tay kéo nàng lại: "Xin lỗi, chị đích xác có chuyện tìm em."
Dung Tiểu Kỳ lạnh lùng quay đầu: "Buông tay."
Kim Liễm Diễm rất nhanh buông ra Dung Tiểu Kỳ, xin lỗi cười cười, lúc này mới nói: "Gần nhất chị không nhận được vai diễn tốt, em có thể giúp chị một chút hay không?"
"Em không phải chế tác, cũng không phải đạo diễn, lại càng không phải người đại diện, chị tìm ai cũng không nên tìm em đi?" 
Kim Liễm Diễm nói: "Đừng tự coi nhẹ mình, Tiểu Kỳ, em thành lập phòng làm việc không phải sao, phía sau em có Trầm Khuynh Mặc, cũng có Trạm Hải Lam, em đi đều là đường lớn sáng sủa, em tiền đồ vô lượng."
Dung Tiểu Kỳ châm chọc nói rằng: "Cho nên đây là lý do chị tìm đến em?"
Kim Liễm Diễm ngẩn người, lập tức nói: "Đương nhiên đều không phải, chị có tin tức sẽ làm em cảm thấy hứng thú."
Dung Tiểu Kỳ nói: "Về tin tức gì đó của chị, em một chút cũng không hứng thú."
Kim Liễm Diễm nói: "Tiểu Kỳ, tuy rằng em hiện tại thuận buồm xuôi gió, thế nhưng em biết đạo lý phòng ngừa chu đáo sao?"
Dung Tiểu Kỳ cắn răng, nếu như nàng biết đạo lý này, nàng sẽ không vì Kim Liễm Diễm sống lại một lần, càng không nên lần nữa lãng phí hai năm thời gian cho cô ta, cô ta thì biết cái gì?
"Em cũng không cần chị tới dạy." Dung Tiểu Kỳ lạnh lùng toát ra một câu.
Kim Liễm Diễm mỉm cười: "Chị hiện tại cần em hỗ trợ, đương nhiên không hy vọng em ngã xuống, cho nên em không cần nghi vấn thành ý của chị."
Dung Tiểu Kỳ nhìn Kim Liễm Diễm, hỏi lại: "Thành ý của chị?"
Kim Liễm Diễm để sát vào Dung Tiểu Kỳ, nói: "Người khiến em phiền lòng nhất, chẳng lẽ không phải Trang Uẩn Nhiên sao?"
Dung Tiểu Kỳ tâm lạnh, nhưng bất động thanh sắc nói: "Em không hiểu chị đang nói cái gì."
Kim Liễm Diễm nói: "Trang Uẩn Nhiên vắt ngang giữa em cùng Trạm Hải Lam, tuy rằng em hiện tại cùng Trạm Hải Lam đã song túc song phi, thế nhưng Trạm Hải Lam cùng em dù sao chỉ có không được một năm giao tình, Trang Uẩn Nhiên cùng Trạm Hải Lam nhưng sớm đã thành quá khứ bảy tám năm, em nghĩ chiều sâu cảm tình của em địch nổi hai người các nàng sao?"
Dung Tiểu Kỳ đạm đạm cười: "Cảm tình sâu cạn cũng không phải lấy thời gian dài ngắn tới so sánh, nếu như dựa theo lời chị nói, chị không phải là yêu em nhất sao, nhưng hành vi chị gây cho em đều khiến người khác giận sôi."
Kim Liễm Diễm sững sờ, Dung Tiểu Kỳ tiếp tục nói: "Em cùng Trang Uẩn Nhiên mỗi người tự có phán đoán, nàng muốn làm như thế nào là chuyện của nàng, em muốn làm như thế nào cũng là chuyện của em, còn lại không nhọc phiền chị quan tâm, em còn có việc, gặp lại sau."
Kim Liễm Diễm còn không kịp phản ứng, Dung Tiểu Kỳ đã xoay người nói: "Kim tiểu thư, nghề diễn viên không chỉ cần tài hoa mà còn phải có đạo đức. Chị đã làm gì tự chị biết, ngay cả người đứng phía sau chị cũng không nguyện giúp chị, em cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm."
Dung Tiểu Kỳ về đến nhà chỉ cảm thấy mệt mỏi cực kỳ, Trạm Hải Lam mới vừa phát tin nhắn nói sắp trở về, nàng lúc này mới đánh lên tinh thần đi tới phòng tắm tắm rửa, chờ thổi xong tóc pha xong trà, Trạm Hải Lam quả nhiên đã vào cửa.
"Trò chuyện hài lòng sao?" Dung Tiểu Kỳ hỏi, tiếp nhận túi xách trên tay Trạm Hải Lam, lại giúp nàng cởi áo khoác treo lên.
Trạm Hải Lam cười cười: "Chị đưa anh trai đi khách sạn, hắn còn muốn gặp bạn bè, chị trước hết trở về."
"Là lo lắng em một người tịch mịch sao?" Dung Tiểu Kỳ giơ lên khóe miệng, tiến đến trước mặt Trạm Hải Lam.
Trạm Hải Lam ôm chầm nàng, tại khóe miệng nàng hôn hôn: "Em không muốn chị sao?"
Dung Tiểu Kỳ nhẹ xoay người: "Muốn."
Trạm Hải Lam cười đi vào phòng ngủ đổi áo ngủ, thưởng thức Dung Tiểu Kỳ pha trà ngon, kìm lòng không được khen: "Uống thật ngon."
Dung Tiểu Kỳ mỉm cười, đang muốn nói bỗng nhiên nghe di động reo, nàng tiếp lên, là trợ lý phòng làm việc Tần Lạc Minh.
"Tiểu Kỳ tỷ, xin lỗi vì giờ này còn quấy rầy chị, thế nhưng có tình huống khẩn cấp." Tần Lạc Minh thanh âm rất lo lắng, "Phòng làm việc hôm nay nhận được mấy vật phẩm kỳ quái, chị có muốn chúng em báo cảnh sát không?"
Dung Tiểu Kỳ hỏi: "Đừng nóng vội, chậm rãi nói, vật gì kỳ quái?"
Tần Lạc Minh miêu tả nói: "Bề ngoài thoạt nhìn là mấy cái hộp hình vuông bình thường, thế nhưng trên đóng gói ghi ám chỉ, tất cả đều là ký hiệu chúng em xem không hiểu."
Dung Tiểu Kỳ suy nghĩ một chút, nói: "Báo nguy, giao cho cảnh sát xử lý, các em hiện tại đều ly khai phòng làm việc, chuyện còn lại chị sẽ giao cho đoàn đội quan hệ xã hội."
Cúp điện thoại, Trạm Hải Lam hỏi: "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
Dung Tiểu Kỳ thở dài nói: "Phòng làm việc thu được nhiều vật phẩm lai lịch bất minh."
Trạm Hải Lam an ủi: "Cũng có thể là trò đùa dai."
Dung Tiểu Kỳ gật đầu: "Em cũng nghĩ vậy."
Có thể là trò đùa dai sao?
Dung Tiểu Kỳ nghĩ đến vừa Kim Liễm Diễm tìm đến nàng giao dịch, nói trên tay cô ta có tin tức nàng cảm thấy hứng thú.
Lẽ nào lần này lại có người đứng phía sau giở trò, nếu như đúng, có thể hay không là Trang Uẩn Nhiên?
Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam đang tinh tế phẩm trà, đè xuống câu chuyện. Nếu như thực sự là Trang Uẩn Nhiên, vậy chỉ có thể dùng phương pháp âm thầm xử lý, tránh để Trạm Hải Lam biết được.
-------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK