Tịch Trí cũng đang như bay trên mây khi lần đầu được khen ngợi trong công việc. Nhờ sức ảnh hưởng của tạp chí, các video cậu quay hậu trường cũng được yêu thích lên top xem nhiều nhất trên nhiều nền tảng. Cậu quay rất ổn nên đội biên kịch thậm chí không cần chỉnh sửa nhiều. Được công nhận năng lực khiến Tịch Trí thầm nghĩ mình phải cố gắng hơn nữa mới được.
Tiêu Ngọc cũng được điều về trụ sở chính bên London để chuẩn bị cho tuần lễ thời trang. Cô vẫn chưa muốn rời khỏi, nhưng công việc không thể trì hoãn. Chính cô đã chọn từ bỏ tình yêu để tập trung sự nghiệp kia mà. Nhấn điện thoại, cô hồi hộp lắng nghe. Vẫn là không nhấc máy.
Cô bèn nhắn một tin, gõ cẩn thận từng chữ rồi gửi vào số máy từng rất quen thuộc:
- Anh, em sắp đi rồi. Không biết bao giờ mới gặp lại. Anh gặp em một lần nữa được không?
***
Tần Lãnh nghe tin rất vui, bèn bảo Lâu Nghiêu chuẩn bị một bó hướng dương lớn, rồi tự mình tới Tịch thị. Tình cờ tới sảnh, gặp Cố Hải cũng mang một giỏ hoa hướng dương tới.
- Chào Tần tổng!
Gặp vài lần nên Tần Lãnh biết đây là trợ lý của Vân Trì, hẳn hoa kia cũng là tặng vợ mình:
- Là Vân Trì tặng sao?
Anh nhìn chằm chằm giỏ hoa kia, tuy không to bằng của anh nhưng anh vẫn không thoải mái.
- Vâng, cậu Vân gửi tặng cô Hy nhân dịp tạp chí bán chạy ạ.
Hẳn là rất thân, nên Cố Hải mới gọi Tịch Hy như vậy.
- Tôi cũng đang đem hoa lên phòng vợ mình, tiện đây tôi cầm lên luôn cho.
Tuy Cố Hải muốn đưa tận tay Tịch Hy nhưng chồng cô ấy đã nói vậy thì quả là không tiện.
- Vậy xin nhờ Tần tổng.
Rồi Cố Hải trao giỏ hoa cho trợ lý Lâu rồi ra về.
Lên tới phòng, Tịch Hy nhìn thấy chồng ôm bó hoa lớn, Lâu Nghiêu lại cầm giỏ hoa nhỏ:
- Nhiều hoa như vậy?
Tần Lãnh đưa hoa của mình tặng cô:
- Cái này anh chúc mừng em!
- Cảm ơn anh, rất đẹp!
- Cái kia, là Vân Trì gửi. Tiện anh cầm lên cho em!
- Ồ!
Tịch Hy thấy tình huống hơi khó xử, không muốn anh phật lòng, bèn bảo Lâu Nghiêu đặt giỏ hoa lên bàn phòng khách, còn mình thì lấy bình cắm bó hoa lên bàn làm việc.
- Hoa của anh thì sẽ đặt cạnh em, vừa làm việc vừa có thể ngắm nhìn.
Tần Lãnh biết cô lấy lòng mình, cũng mỉm cười, anh đâu tới mức so đo một giỏ hoa.
- Philip mời chúng ta tuần sau tới London, em có muốn đi không?
- Cậu ấy cũng gọi mời anh ư. Em vừa nói chuyện xong, đang định hỏi anh này.
- Em muốn thì anh sẽ luôn ở bên em.
Tịch Hy cười lớn:
- Chứ không phải em muốn là anh đi cùng sao.
- Có gì khác nhau?
- Có chứ, đi cùng khác luôn ở bên mà. Đi cùng chắc gì đã luôn ở bên.
- Không ngờ em có thể nghĩ sâu sắc vậy đó.
Hai người đang vui vẻ nói chuyện thì điện thoại Tần Lãnh rung lên mấy lần, thấy anh không nhận cô nhắc:
- Điện thoại anh kìa!
- Ừm, không quan trọng!
Tịch Hy có linh cảm gì đó:
- Tiêu Ngọc sao?
- Ừm!
Cô đứng lên, tiến lại phía ngăn kéo, vừa lấy một điếu thuốc ra vừa nói:
- Anh cứ nghe đi, em sẽ không làm phiền đâu.
Tần Lãnh quan sát biểu cảm của vợ, cô lấy thuốc lá thì là không vui rồi. Thế là anh để điện thoại sang yên lặng, đặt một bên rồi tiến lại chỗ cô.
- Kệ cô ấy đi, vốn không có gì phải dây dưa với nhau cả.
Tịch Hy không nói gì, nhìn chằm chằm bó hoa trên bàn, tay vẫn kẹp mẩu thuốc vừa châm lửa. Tần Lãnh nhẹ nhàng lấy mẩu thuốc của cô, dập xuống:
- Một ngày vui thì không nên hút thuốc.
Rồi anh dịu dàng hôn cô, Tịch Hy có ý né tránh:
- Miệng em vẫn còn mùi thuốc.
- Anh không bận tâm.
Hình như Tần Lãnh nghiện hôn vợ rồi!