Lần trước gặp Tịch Hy, ngay sau đó Kim Lee đã tìm hiểu. Quả là mây tầng nào gặp gió tầng ấy, nhìn biểu hiện của Tịch Hy, hai vợ chồng họ đúng là ngang tài ngang sức, không hề thua kém nhau. Là phụ nữ nhưng Tịch Hy không để bản thân kém cạnh, bị cái bóng của chồng lu mờ.
Hai người kia trở lại, cuối cùng là cái bắt tay hợp tác xuyên quốc gia giữa Kim Lee và Tần Lãnh.
- Nếu hai người có dịp tới Hàn Quốc, nhất định hãy nhớ tới tôi. Phu nhân, tôi mong sẽ còn gặp lại cô!
- Cô Kim cứ gọi tôi là Tịch Hy. Có vẻ tuổi tác chúng ta khá gần nhau.
- Tôi làm bạn với cô Tịch được chứ?
- Dĩ nhiên, tôi rất hân hạnh. Một dịp không xa, tôi sẽ tới thăm cô!
Hai người phụ nữ bỗng dưng cho Tần Lãnh ra rìa. Chuyến đi này, Kim Lee đã thu hoạch ngoài mong đợi!
***
- Cảm ơn em!
- Quả thực nhìn anh vất vả em không nỡ!
Vừa tiễn Kim Lee đi, hai người đã ôm nhau thân mật. Tần Lãnh cảm động, nhớ nhiều năm trước, anh cũng có lúc khó khăn, cần người bên cạnh thì người bỏ anh đi. Nay anh có vợ ở bên đồng hành, đời này có lẽ lấy đúng người rồi!
- Nay anh nghỉ ngơi sớm chút. Thời gian qua đã vất vả rồi.
- Anh mời em đi ăn mừng nhé!
- Chúng ta về nhà ăn với mẹ đi, chuyện vui cũng nên chia sẻ với gia đình.
Thật không ngờ, càng lúc Tịch Hy càng thấu đáo, quan tâm anh, quan tâm cả mẹ chồng!
Hai người tan làm sớm, tay trong tay về nhà, trên đường về còn mua một giỏ hoa và một giỏ quả mọng rất tươi. Tịch Hy cảm nhận được niềm vui của đối phương cũng là niềm vui của mình, cùng nhau giành được thành tựu mà trong lòng vô cùng hân hoan.
***
Khác với Tịch Hy, Tịch Văn không tài nào tìm được Giang Anh. Sau khi nộp đơn li hôn cô ấy như mất hút vậy. Mọi phương tiện liên hệ đều ngắt kết nối khiến việc tìm kiếm mãi không có kết quả. Thậm chí nhà họ Giang còn tưởng cô đi du lịch nước ngoài dài ngày.
Tới tận gần một tuần sau, Tịch Văn nhận được được tin nơi vợ đang ở. Anh ngay lập tức lái xe tới đó tìm vợ về.
Giang Anh đang ở một vùng quê cách thành phố không xa. Li hôn xong cô lái xe vô định muốn trốn khỏi thành phố phồn hoa nhưng mình lại lạc lõng cô đơn. Tình cờ lại lạc tới đây, một vùng quê yên bình, có những cánh đồng rau xanh bát ngát, trên ruộng còn có những người nông dân đang thu hoạch. Không khí yên ả trong lành, nhịp sống chậm và tính người chất phác nơi đây như chữa lành tâm hồn đã tổn thương của Giang Anh. Phải hỏi mãi cô mới tìm được một homestay nhỏ, quyết định ở đây một thời gian trước khi về quản lý chuỗi nhà hàng của gia đình.
Cô thuê một phòng nhỏ tầng 2, cạnh đó có một sân thượng nhỏ trồng hoa và sen đá, thi thoảng còn có mấy con mèo nằm lười phơi nắng, mắt lim dim nhìn yêu yêu. Mấy ngày nay, khi thì cô chăm cây, đọc sách. Có lúc lại tự ra tận cánh đồng để mua rau củ mà người ta thu hoạch, sau đó nấu một bữa ăn đơn giản thanh đạm. Trước kia ở Tịch gia kì công nấu cả một bàn đồ ăn nhưng lại đợi chồng đến nguội lạnh. Nay một mình nấu vài món cơ bản lại vừa ăn vừa xuýt xoa ngon miệng. Giang Anh nghiệm ra, tốt nhất vẫn là tự yêu bản thân mình!