Sau bữa tối, Tịch Hy và Tần Lãnh ngồi ngay ngắn ở phòng khách cùng mẹ:
- Thưa mẹ, con có thai rồi.
- Là thai đôi ạ.
Mỗi người một câu, Tần phu nhân thì khỏi nói, cười không ngậm được miệng:
- Bao lâu rồi, chính xác chưa con?
- Dạ, sáng nay tụi con đã tới bệnh viện ạ.
- Tốt, tốt quá rồi, ta sắp có cháu rồi!
Tần Lãnh nghĩ vẫn nên nói tình trạng của vợ mình, để cả nhà có thể chú ý và cùng chăm sóc cô tốt nhất:
- Mẹ à, thai đôi nên khác thai đơn, vợ con cũng vất vả nhân đôi. Cô ấy có tuổi rồi, nên mẹ căn dặn những người trong nhà hãy chú ý giúp con nhé.
Tần phu nhân lườm con trai:
- Còn phải nói, ta cũng là phụ nữ, mấy cái này con không phải lo. Ta đảm bảo vợ con con sẽ được chăm sóc tốt nhất có thể.
Tịch Hy nghe vậy chỉ biết cười và cảm ơn mẹ chồng. Đêm đó Tần gia vui vẻ hơn hẳn, Tịch Hy đang ngủ trong vòng tay Tần Lãnh. Còn anh thì thổn thức suy nghĩ về tương lai, cứ nghĩ có hai đứa trẻ vây quanh mình gọi bố, anh lại càng mong chờ.
Tần phu nhân vui tới độ ngay hôm sau đã đi chùa và làm lễ tại nơi thờ cúng gia tộc để cảm tạ về tin vui này. Bà nghĩ lễ cưới đã trì hoãn lâu, giờ nên tổ chức sớm mới được.
Khác với suy nghĩ của mẹ chồng là sẽ làm thật hoành tráng, song hỷ lâm môn thì Tịch Hy lại muốn sinh con xong rồi tính. Đăng kí kết hôn là đã được pháp luật công nhận rồi. Cô không quá cầu kì lễ cưới, cô còn muốn làm ấm cúng mời vài người thân thiết tới chung vui với mình là được.
Tần Lãnh thì sợ vợ thiệt thòi nên cũng muốn làm linh đình. Nhưng giờ cô đang mang thai, anh sẽ chiều theo ý cô hết mức. Cô muốn sao, anh sẽ nguyện theo cô, chỉ cần vợ con anh hạnh phúc là anh mãn nguyện rồi. Ở bên nhau lâu, họ dần không còn lo sợ thị phi hay ảnh hưởng bởi dư luận nữa. Họ sống vì nhau, giờ thêm trách nhiệm và gánh vác thêm con cái, tâm đã vững hơn nhiều.
***
Bên này, Lam Tâm thấy đã lâu Tịch Hy không tới đây nữa, lại nhớ lần nói chuyện trước, cô thủ thỉ với Vân Trì:
- Thi thoảng anh hỏi thăm chị Tịch Hy một chút. Lần trước chị ấy có vẻ không khoẻ.
Vân Trì đang xoa kem dưỡng da vào bụng cho Lam Tâm để đỡ bị rạn da.
- Ừm, dạo này cuối năm ai cũng bận rộn. Mai anh sẽ gọi cô ấy.
Vậy là trưa hôm sau, Vân Trì cho Cố Hải mang một giỏ dâu tây và hoa hướng dương tới Tịch thị. Tịch Hy thấy vậy cũng khá bất ngờ, nay cũng không phải dịp đặc biệt gì.
- Cậu nhận được chưa?
- Đang định gọi cậu này!
- Ừm, Lam Tâm lo lắng cho cậu, lần trước thấy cậu không khoẻ, kiểm tra chưa? Lâu cậu không tới.
- Chắc sau này sẽ càng ít tới hơn.
Vân Trì lo lắng:
- Khám bệnh thế nào? Có vấn đề gì sao?
- Mình cũng có thai rồi, là thai đôi!
- Woww, chúc mừng chúc mừng. Chúng ta vậy là có con cùng năm rồi.
- Ừm, cảm ơn cậu!
Tịch Hy không nói cho bạn thân biết tình trạng của mình vì sợ Vân Trì lo lắng, anh phải lo cho Lam Tâm là đủ rồi.
Từ khi Tịch Hy có thai, Tần Lãnh dù bận cũng qua Tịch thị ăn trưa cùng cô. Tần phu nhân cho người nấu ăn rất phong phú mang tới. Tịch Hy thấy vậy lại càng cảm kích.
Tịch Trí cũng hớn hở, nghe tin mình sắp có cháu gọi bằng cậu thì phấn khích lắm!