Mở tin tức ra xem, lướt tít xuống dưới mới có một vài tin, nhìn tấm ảnh thì trang phục của Tịch Hy đúng vào hôm đưa bà đi khám ở viện, cô còn nói đi thăm người bạn là phụ nữ bị ốm kia mà. Bà liền gọi cho Tần Lãnh.
- Mẹ ạ!
- Ừm, con hẳn biết tin rồi.
- Vâng, hiểu lầm thôi ạ. Con cũng gặp cậu ta vài lần, bọn họ là bạn tốt của nhau.
- Con tin tưởng vợ con chứ?
- Con tin tưởng Tịch Hy ạ.
- Ừm, chỉ cần con tin là được.
Dĩ nhiên Tần phu nhân cũng nghĩ vậy, nhưng bà phải thăm dò thái độ người trong cuộc trước. Bà sai người đi tìm hiểu người bệnh mà Tịch Hy đi thăm hôm đó. Chỉ lát sau đã có người báo cáo lại:
- Thưa phu nhân, là một phụ nữ mang thai bị tai nạn. Tuy nhiên họ canh chừng rất kín kẽ nên không xác minh chính xác được danh tính ạ. Nhân viên trong viện nói là vợ của người họ Vân! Vân gia chỉ còn một người là Vân Trì, chính là người trong ảnh với cô Tịch.
- Ta hiểu rồi!
Tần phu nhân sau đó gọi cho Tịch Hy:
- Con về nhà một chuyến.
***
Tịch Hy nhìn hiển thị trên điện thoại gọi đến bèn dập tắt điếu thuốc, sau đó hít sâu một hơi. Mẹ chồng cô xem ra cũng nghe tin rồi.
- Vâng mẹ!
Kim Ưng cùng một đội bảo vệ tháp tùng Tịch Hy ra sảnh. Vẫn có một đám đông chĩa máy ảnh vào cô, dù có bảo vệ nhưng Tịch Hy vẫn bị bủa vây, khó khăn di chuyển trong khi xe đợi ngay trước mặt. Ánh flash khiến cô khó chịu, lấy tay che mắt, và cô quyết định sẽ không phát ngôn gì vào thời điểm này.
Bỗng có thêm một đội vệ sĩ mặc áo đen khá nhiều người tới hỗ trợ đội bảo vệ kia, họ còn chuẩn bị ô che chắn cho Tịch Hy.
- Lâu Nghiêu?
- Thưa phu nhân, Tần Tổng đang đợi cô trong xe.
Tịch Hy kinh ngạc khi chồng cô đã trở về. Chưa kịp tiến lên thì thấy lại có một đội áo đen khác tới tới dẹp loạn đám đông nhốn nháo kia.
Cố Hải dẫn đầu tiến tới chào một câu:
- Cậu Vân cho người tới hỗ trợ cô ạ.
Rồi Cố Hải lướt nhìn bên cạnh thấy Lâu Nghiêu cũng đang nhìn mình, hai người cúi đầu chào nhau rồi nhanh chóng hộ tống Tịch Hy vào xe của Tần Lãnh. Kim Ưng ở lại công ty để xử lý công việc.
Xong xuôi, Cố Hải báo cáo lại cho Vân Trì:
- Tần tổng đã về ạ!
- Ừm, rút đi, có Tần Lãnh rồi chúng ta không cần phải lo lắng nữa.
Nếu là trước đây, khi nghe tên Tần Lãnh thì Vân Trì có chút khó chịu trong lòng. Nhưng giờ anh hoàn toàn yên tâm khi Tần Lãnh ở bên Tịch Hy thật đúng lúc.
***
Vừa lên xe, Tịch Hy nhìn thấy chồng bỗng xúc động:
- Anh vừa về rồi tới đây ngay sao?
- Ừm, anh nhớ em, và lo cho em nữa.
Rồi anh ôm cô vào lòng, Tịch Hy giây phút này cho phép mình yếu đuối dựa dẫm anh một chút:
- Em ổn, cảm ơn anh!
Tần Lãnh xoa xoa vai cô, hôn nhẹ lên trán rồi nhìn cuồng thâm dưới mắt vợ mình:
- Đêm qua lại mất ngủ ư?
Tịch Hy cười cười, còn trêu chọc:
- Vắng anh nên mất ngủ!
- Dẻo miệng!
- Giống anh!
Tịch Hy rời khỏi vòng tay Tần Lãnh, sắc mặt nghiêm túc nói tiếp:
- Mẹ gọi em về!
- Ừm, không sao đâu, anh luôn ở bên em mà!
Tịch Hy thở dài nhìn ra ngoài, lại mệt mỏi ghé đầu vào vai anh.
Về tới nhà, hai người sắc mặt có vẻ nghiêm trọng đi vào. Những cây hướng dương đã cuối vụ không còn nhiều, nhưng Tịch Hy không nỡ phá bỏ. Vài bông hoa nhỏ lác đác trong tiết trời lạnh mùa đông.
Tần phu nhân cũng hết sức kinh ngạc khi con trai đột ngột về nước, lại đang ở cạnh vợ mình.
- Hai đứa về cùng nhau sao?
- Vâng mẹ!
- Mẹ gọi con ạ?
- Ngồi đi.
Dù miệng thì Tần Lãnh nói tin vợ nhưng lại đột ngột về thế này, Tần phu nhân sợ mối quan hệ của hai người bị sứt mẻ, bèn lo lắng gỡ rối:
- Ta biết tin rồi, hiểu lầm mà thôi. Tịch Hy đưa ta đi khám rồi tiện thăm một cô bạn mang thai bị tai nạn. Không phải con bé mập mờ với cậu Vân kia đâu!
Tịch Hy còn đang lo lắng nghĩ cách giải thích cho mẹ chồng, cô lại không ngờ bà còn biết cô đi thăm phụ nữ mang thai. Hoá ra mẹ chồng cô cũng rất chu đáo và nhanh nhẹn, mới đó đã thu thập được thông tin rồi.
Tần Lãnh chưa hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng miễn là không có sự hiểu lầm nào ở đây là được:
- Vâng mẹ, con đã nói tin tưởng vợ con mà!
- Thế sao con về gấp gáp vậy? Con đừng có vì thế mà làm ảnh hưởng quan hệ vợ chồng của hai đứa.
- Mẹ à, anh ấy lo lắng cho con nên về hỗ trợ con mà thôi, mẹ nghĩ nhiều rồi.
- Được, được, thế là tốt rồi. Hai đứa nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng, cây ngay không sợ chết đứng, huống hồ mẹ chồng là ta còn không nghĩ ngợi thì không cần bận tâm thiên hạ làm gì.
- Con cảm ơn mẹ!
Tịch Hy cảm thấy may mắn khi có mẹ chồng thấu tình đạt lý như vậy. Tần Lãnh ôm vai vợ về phòng còn quay lại nhìn mẹ mình cười cười, còn bà chỉ vẫy vẫy tay ra hiệu cứ về phòng đi.