Chỉ nghe Nhạc Uyên ngoài phòng khẽ giọng nói: “Mặc kệ như thế nào, Càn Khôn sơn trang cuối cùng đã toàn gia tẫn táng, cũng coi như bình ổn lửa giận báo thù rửa hận của ngươi, A Ngọc, ngươi cần gì phải quấy một hồ phong vân trong Đạo Tông, thu tay lại đi, hiện giờ chúng ta có địa vị phong chủ cao quý ở Đạo Tông, chúng ta sẽ không gặp chuyện như xưa nữa, huống chi, ngươi ngộ tính tốt tu vi cao, cũng sắp tới phi thăng, cần gì phải như thế.”
Ôn Thanh Lan hơi cười lạnh nói: “Một đường tu đạo, nếu ngươi không tranh thì chính là mặc người thịt cá, Nhạc Tứ Lang, ngươi nguyện ý an phận ở một góc, nhưng Ôn Thanh Lan ta không muốn như vậy, đường ta đi không giống ngươi, nên không cần nhiều lời, nếu ngươi nhìn không được, có thể đến chỗ chưởng môn tố giác ta, nhưng nếu ngươi không lấy ra được bằng chứng, thì đừng trách ta trở mặt vô tình.”
Sắc mặt Nhạc Uyên lập tức có chút khó coi, hắn tiến lên một bước nói: “A Ngọc, ngươi biết rõ ta sẽ không như vậy, cần gì phải dùng ngôn từ sỉ nhục ta, ta biết, ngươi vẫn còn trách ta năm đó không đi giúp Ôn gia, nhưng mà khi đó ta…..”
“Đủ rồi, đừng nhiều lời, ngươi đi đi.” Ôn Thanh Lan nói, trực tiếp vung ống tay áo, một cổ cự lực tức khắc đuổi Nhạc Uyên ra khỏi nhà, sau đó đại môn Tĩnh Bình Phong đóng ‘phanh’ lại trước mặt Nhạc Uyên, Nhạc Uyên vẻ mặt hậm hực nhìn thoáng qua đại môn đóng chặt, cuối cùng xoay người rời đi.
Sau khi đuổi Nhạc Uyên đi, Ôn Thanh Lan đẩy cửa phòng ra, nhìn về phía hai người đồ nhi của mình.
Sau khi Nhạc Uyên rời đi, luồng khói Văn Uyên từ dưới giường bay ra, một lần nữa ngưng tụ thành cơ thể người áo đen khoác mũ choàng, hắn có chút nghi ngờ nhìn phương hướng Nhạc Uyên rời đi, khàn giọng nói: “Sư tôn, Nhạc Uyên phong chủ sẽ không phát hiện đệ tử, đến chỗ chưởng môn Đạo Tông kia tố giác sư tôn chứ?”
Ôn Thanh Lan khoát tay áo nói: “Không sao, Nhạc Uyên sẽ không nói, thế nào, Văn Uyên, ngươi một đường tới đây không ai nhìn thấy ngươi chứ.”
Trên mặt Văn Uyên thoáng lộ ra một chút đắc ý, hắn nói: “Đệ tử quen thuộc hoàn cảnh Đạo Tông, là đi đường tắt tới, dọc theo đường đi không có người phát hiện đệ tử, xin sư tôn yên tâm.”
Tiêu Cảnh nhìn Văn Uyên lại nhìn Ôn Thanh Lan, nhẹ giọng hỏi: “Sư tôn, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”
Nghe được nghi vấn của tiểu đệ tử, nhớ tới lời nói trước kia của Tiêu Cảnh, Ôn Thanh Lan cố tình dò xét nói: “Tiểu Cảnh, chưa nói cho ngươi biết, vị này chính là sư huynh ngươi Văn Uyên, vi sư muốn vấn đỉnh (*) vị trí tông chủ, cất Vô Vi Đạo Tông vào trong túi, sau này cần hai sư huynh đệ các ngươi tận tâm phụ trợ, nếu ngươi không muốn, mấy ngày nay cũng không cần ra khỏi Tĩnh Bình Phong, làm như toàn bộ cái gì cũng không biết.”
(*) mưu đồ cướp đoạt chính quyền
Văn Uyên nghe Ôn Thanh Lan nói, không khỏi ngước mắt quan sát Tiêu Cảnh từ trên xuống dưới, phải biết rằng sư tôn trước đây sẽ không nói như vậy, quả nhiên là đồ đệ nhỏ tuổi nên khá được cưng chiều, sư tôn làm việc còn phải dỗ dành.
Đôi mắt Tiêu Cảnh lại tối sầm, sư tôn đây là muốn vứt bỏ mình lần nữa sao, cùng làm việc với sư huynh, y rốt cuộc có chỗ nào không tốt, vì sao sư tôn mỗi một lần đều sẽ lựa chọn từ bỏ mình.
Đợi cho sư tôn vinh đăng đại bảo, dã tâm của hắn có phải sẽ càng lớn hơn nữa không, người đi theo sẽ càng nhiều, sẽ tồn tại người càng ân cần càng săn sóc hơn so với mình, mà sư tôn tựa như kiếp trước vậy, trong mắt sẽ không có mình, không, hiện tại trong mắt sư tôn cũng không có mình, y chỉ có thể từ trong mắt phượng lạnh băng kia của sư tôn đọc được lãnh khốc và dã tâm.
Cũng may Ôn Thanh Lan không biết suy nghĩ của sư huynh đệ hai người, bằng không mỗi người ai cũng không tránh khỏi một trận nhừ tử.
Thấy tiểu đồ đệ chậm chạp không nói gì, Ôn Thanh Lan nhíu mày thật sâu, xem xét có nên tạm thời nhốt Tiêu Cảnh hay không, miễn cho tiểu đệ tử nhất thời mềm lòng làm hỏng đại sự.
Bên này, Tiêu Cảnh đối với Ôn Thanh Lan hiểu biết không thể nói là không sâu, vừa nhìn thấy vẻ mặt sư tôn không đúng, lập tức biết sư tôn đang suy nghĩ chuyện không tốt đẹp gì, tức khắc tiến lên quỳ xuống kính cẩn nghe lời nói: “Vừa rồi đệ tử chỉ là quá mức ngạc nhiên, mọi chuyện đều theo phân phó của sư tôn.”
Ôn Thanh Lan nghi ngờ quan sát Tiêu Cảnh một lát, thấy tiểu đồ đệ thần sắc không có nửa phần không ổn, mới vừa lòng gật đầu.
Sau đó hắn nhìn về phía Văn Uyên nói: “Tất cả hành sự theo kế hoạch đi.”
“Dạ.” Văn Uyên hành lễ với Ôn Thanh Lan, rồi hóa thành một chùm sương đen biến mất.
Tiêu Cảnh nhìn chằm chằm nơi Văn Uyên biến mất, phát hiện sư tôn vẫn không nói cho mình sự tình thực sự, không khỏi truy vấn nói: “Sư huynh đi nơi nào, sư tôn người lại có kế hoạch gì?”
Ôn Thanh Lan thần bí cười nói: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Sau khi sai Văn Uyên rời khỏi đây, Ôn Thanh Lan lại không có bất kỳ hành động gì, mỗi ngày đều nhàn nhã uống trà ngắm hoa ngốc ở Tĩnh Bình Phong, bên người lại có tiểu đệ tử mặt đẹp hầu hạ, ngày tháng trôi qua quá thoải mái, làm Tiêu Cảnh vài lần đều cho rằng sư tôn muốn phóng hạ đồ đao, quy ẩn điền viên.
Nhưng sự thật chứng minh suy nghĩ này chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Cuộc sống như thế trôi qua hơn nửa tháng, một ngày, Vô Vi Đạo Tông đột nhiên sôi trào lên, mà phong chủ Tĩnh Tâm Phong Nhạc Uyên, lại bị đưa vào Tỏa Tiên Trì, tội danh là cấu kết ma đạo.
Việc này vừa ra, tông môn nhất thời ồ lên, phải biết rằng Nhạc Uyên phong chủ tuy làm việc nghiêm khắc, nhưng ai chẳng biết hắn công chính nghiêm minh một lòng hướng đạo, như thế nào làm ra chuyện cấu kết ma đạo, giết hại phong chủ tông môn.
Thế nhưng bằng chứng như núi, khiến người ta không thể cãi lại.
Nghe nói là đệ tử tuần tông phát hiện dị trạng của Tĩnh Tâm Phong, xông qua thì nhìn thấy Nhạc Uyên và một người áo đen thần bí nói chuyện, người áo đen kia lại là một ma tu, ma tu quá mức cảnh giác, sau khi đệ tử tuần tông tiến đến, thì chạy trốn.
Vài đệ tử có mặt cùng chứng kiến, Nhạc Uyên muốn thoát thân cũng không có biện pháp.
Vì thế bị đưa vào Tỏa Tiên Trì của tông môn.
Tỏa Tiên Trì là do tổ sư tông môn xây, nơi đó là một tòa sơn uyên, khắc đầy chú văn phức tạp, chuyên dùng để nhốt đệ tử phạm vào đại sự Đạo Tông, dù là tu vi Độ Kiếp cũng đừng mơ chạy thoát.
Nhạc Uyên vào Tỏa Tiên Trì, chính là cách cái chết không xa, còn xem chưởng môn khi nào định ra tội danh xử quyết.
Ai cũng không ngờ trong Đạo Tông liên tiếp phát sinh chuyện như vậy, nhất thời trong tông lời đồn đãi nổi lên bốn phía.
“Tiêu sư đệ, sư tôn ta tuyệt đối không làm ra những chuyện này, cầu xin ngươi có thể để sư thúc nói lời tốt cho sư tôn được không, trong Đạo Tông sư thúc và sư tôn quan hệ tốt nhất, chuyện Hắc Bào Lão Tổ lần trước, cũng là sư tôn đứng ra bảo vệ sư thúc.”
Thẩm Phong Thanh không còn thấy hăm hở như trước, Tĩnh Tâm Phong xảy ra chuyện lớn như vậy, y là đệ tử đích truyền của Nhạc Uyên, cũng nhiều ít thoát không được liên can, nhưng Thẩm Phong Thanh đối với tình cảnh của mình không chút nào để ý, y một lòng kêu oan cho sư tôn.
Tiêu Cảnh lặng lẽ nghiêng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, sau khi xảy ra chuyện lớn kia, Ôn Thanh Lan lại đột nhiên tuyên bố đóng cửa không ra, không biết làm bao nhiêu người chê cười.
Suy đoán dụng ý của sư tôn, vẻ mặt Tiêu Cảnh không đổi, vẫn bộ dáng mỉm cười khiến người tắm mình trong gió xuân, y dẫn Thẩm Phong Thanh vào trong phòng, bưng chén trà tĩnh tâm cho đối phương, khuyên giải nói: “Thanh giả tự thanh, sư huynh không cần khổ sở quá, chuyện này chưởng môn nhất định sẽ cho một lời công bằng.”
Thẩm Phong Thanh không yên lòng uống trà, đầu tóc y có chút rối, tròng mắt phiếm hồng, có chút nôn nóng nói: “Sư đệ ngươi không biết, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, sư tôn ta sao thoát khỏi liên quan, dù là chưởng môn, dưới tình huống không cách nào chứng minh sư tôn trong sạch, chỉ sợ cũng phải xử nặng.”
“Nhân chứng vật chứng?” Tiêu Cảnh lộ ra biểu cảm ngạc nhiên đúng lúc: “Tại sao lại có những thứ này, chẳng lẽ sư bá thật sự…..”
“Nói bậy!” Thẩm Phong Thanh giận tím mặt, y quát: “Thái độ làm người của sư tôn, ta sao có thể không rõ chứ, hắn căm hận tà ma ngoại đạo, hận không thể trừ hết tà ma thiên hạ, nơi nào lại tiếp xúc với ma tu, hơn nữa còn là mưu đoạt vị trí chưởng môn, sư tôn ta vốn không có hứng thú đối với quyền thế, nhất định có người hãm hại hắn!”
Ngươi bây giờ đang cầu người hãm hại hắn đây này!
Tiêu Cảnh không nhịn được nói thầm trong lòng, nhưng y cũng không dám nói ra, y nghĩ, sư bá Nhạc Uyên biết nhiều chuyện tư mật của sư tôn như vậy, lại không muốn thông đồng làm bậy với sư tôn, như vậy mượn tay ma tu diệt trừ sư bá, đây tuyệt đối là quá thuận lý thành chương.
Nhưng trên mặt Tiêu Cảnh vẫn là kiên nhẫn khuyên giải an ủi nói: “Nếu có người có tâm hãm hại, nhân chứng vật chứng đều đủ, vậy chuyện này không dễ xử lý, trừ phi có biện pháp nào đó có thể tìm được chứng cứ, hoặc là dứt khoát tìm được người muốn hãm hại sư bá.”
“Nhưng tìm như thế nào…. đi tìm thế nào……” Thẩm Phong Thanh nôn nóng dạo bước trong sảnh đường: “Mấy năm nay sư tôn chấp chưởng giới luật, công chính vô tư, e rằng âm thầm đắc tội không ít người, rốt cuộc là ai độc ác như vậy, dùng biện pháp như thế hại sư tôn, muốn sư tôn danh bại thân liệt.”
“Có thể hợp tác với ma tu, lại có thể dẫn ma tu vào Đạo Tông, chỉ sợ địa vị không thấp đâu, đầu tiên là giết chết Liễu phong chủ, hiện tại lại hãm hại Nhạc sư bá.” Tiêu Cảnh bất động thanh sắc dẫn đường nói: “Thẩm sư huynh suy nghĩ một chút, người như vậy có mấy người đây.”
Nghe Tiêu Cảnh phân tích, Thẩm Phong Thanh dần dần nhăn mày, y muốn nói thêm vài câu nữa, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận la hét ồn ào: “Tróc nã đồng đảng của Nhạc Uyên Thẩm Phong Thanh, hễ phát hiện Thẩm Phong Thanh, lập tức thượng báo.”
Nghe âm thanh ngoài cửa, sắc mặt Thẩm Phong Thanh biến đổi, y lộ ra một nụ cười khổ, tuyệt vọng nhìn Tiêu Cảnh nói: “Tiêu sư đệ, lần này sư huynh chỉ sợ là vô lực giải oan cho sư tôn.”
Thẩm Phong Thanh nói xong sắc mặt uể oải đi ra cửa.
“Thẩm sư huynh chờ một chút.” Tiêu Cảnh đột nhiên ngăn Thẩm Phong Thanh: “Núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, sư huynh nếu cũng bị bắt đi, oan khuất của sư bá càng không người đụng tới, sư huynh tốt nhất là nhanh chóng rời đi, âm thầm điều tra, có lẽ sẽ tra ra được gì đó, sư huynh đừng do dự, đi mau!”
Mắt thấy người bên ngoài đã tiến vào Tĩnh Bình Phong, Tiêu Cảnh vội vàng đẩy Thẩm Phong Thanh ra cửa sổ, y nói với đỉnh đầu Thẩm Phong Thanh: “Đi mau.” Sau đó chạy tới mở cửa.
Đệ tử tuần tông nghi ngờ quan sát phủ đệ Tĩnh Bình Phong, nhìn về phía Tiêu Cảnh, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Thẩm Phong Thanh đâu?”
“Không biết.” Tiêu Cảnh vẻ mặt nhàn nhạt, một bộ dáng không muốn phản ứng đối phương.
Đệ tử tuần tông tìm sau cửa sổ, một miếng ngọc quyết phát sáng mờ mờ trong tay gã, nhưng nhìn ra ngoài, lại không thấy một bóng người.
Đệ tử tuần tông dẫn đầu phất tay, lạnh lùng nói: “Tiêu Cảnh tự thả đào phạm Thẩm Phong Thanh, bắt y, đưa vào trong Tỏa Tiên Trì, chờ chưởng môn xử trí.”
Nghe xử trí trong dự liệu, khóe môi Tiêu Cảnh lộ ra một nụ cười khổ, thật là, lại bị sư tôn ném ra làm mồi câu.
Bên kia, Thẩm Phong Thanh lén ẩn núp, thấy Tiêu Cảnh cũng bị bắt tới Tỏa Tiên Trì, hốc mắt đỏ lên, âm thầm cắn chặt răng.