Ôn Thanh Lan nhàn nhạt phun ra tên họ của đối phương.
Bé trai đầu tiên là có chút không kịp phản ứng trợn to hai mắt, sau đó dường như nhớ tới cái gì đó nở nụ cười ngọt ngào: “Ôn ca ca còn nhớ Tiểu Vũ à, Tiểu Vũ cũng sắp quên tên mình rồi.”
“Xảy ra chuyện gì, ngươi lại đang giở trò quỷ gì, Công Tây môn chủ đuổi ngươi ra ngoài?” Ôn Thanh Lan cũng không vì biểu hiện của bé trai mà dao động, ngược lại không khách khí hỏi.
Đừng nhìn Công Tây Tuấn Vũ chỉ là dáng dấp của một bé trai, kỳ thực đối phương đã hơn bốn trăm tuổi, chỉ là suốt ngày khoác thân xác con nít lừa gạt mọi người, lúc trước Ôn Thanh Lan cũng bị đối phương gạt.
Công Tây Tuấn Vũ lộ ra vẻ mặt thương tâm: “Ôn ca ca còn chưa tha thứ người ta sao, lúc trước người ta không phải cố ý, chỉ là muốn Ôn ca ca giúp người ta một tay mà thôi.”
“Kỳ thật từ sau khi trở về Đạo Tông, người ta vẫn luôn nhớ Ôn ca ca, còn muốn đi Đạo Tông tìm ngươi, xin lỗi ngươi, nhưng ngươi cũng biết tình cảnh của nhà Công Tây, khi đó Tiểu Vũ căn bản ra không được, Ôn ca ca nhất định là hiểu lầm.” Công Tây Tuấn Vũ ủy khuất chảy nước mắt.
Bộ dáng này của gã thật ra làm Ôn Thanh Lan nhớ tới người nào đó.
Xua tan bóng hình của người nào đó ra khỏi đầu, Ôn Thanh Lan ăn không nổi bộ dạng của Công Tây Tuấn Vũ, hắn hỏi: “Bái Nguyệt Thần Giáo là chuyện như thế nào, bị Công Tây môn chủ đuổi ra ngoài, tự xây thế lực cho mình?”
Nếu là vậy thật, trực tiếp thọc chết đối phương thử xem, có thể đơn giản dễ dàng diệt Bái Nguyệt Giáo hay không?
Ôn Thanh Lan có chút nóng lòng muốn thử.
Công Tây Tuấn Vũ người nhỏ nhưng đầu không ngu, ánh mắt vừa chuyển thì đã nhận ra suy nghĩ của Ôn Thanh Lan, gã lập tức ủy khuất ngậm miệng, khóc lên oe oe.
Gã lớn lên đáng yêu, nhưng tiếng khóc lại vô cùng chói tai, làm Ôn Thanh Lan hết sức đau đầu, tâm phiền ý loạn quát: “Câm miệng.”
Công Tây Tuấn Vũ bị dọa đến nghẹn họng, gã tội nghiệp hít mấy hơi khí lạnh, đánh nấc, chớp chớp mắt nhìn Ôn Thanh Lan.
Ôn Thanh Lan không nhịn được rút kiếm, lạnh lùng nói: “Đừng giả bộ đáng thương, nói thật, bằng không ta đâm ngươi một kiếm.”
Lão biến thái bốn năm trăm tuổi, giả vờ đáng thương cái gì, ghê tởm.
Mắt mèo của Công Tây Tuấn Vũ trợn trừng, tuy mấy trăm năm không gặp, nhưng không trở gã nghe được danh tiếng của Ôn Thanh Lan, uy lực của tông chủ đệ nhất tông chính đạo Tu Chân Giới, gã thực sự không muốn nếm.
Gã tủi thân nói: “Ta….. Ta hiện tại tên là Nguyệt, được người gọi hơn hai trăm năm, cũng sắp quên tên của mình.”
Ôn Thanh Lan nhăn mày, Công Tây Tuấn Vũ xuất hiện ở Bái Nguyệt Thần Giáo, lại sửa tên Nguyệt, đáp án quả thực không rõ ràng.
“Ôn ca ca, dẫn ta đi đi, ta không muốn ngốc ở nơi này.” Công Tây Tuấn Vũ giải thích nói: “Khi trước ngươi dùng linh lực giả mạo thánh quang, ta đã phát hiện, sau đó ngươi lại vào trong điện giáo chủ, ta liền biết là ngươi, cho nên mới để giáo chủ đưa ngươi tới đây, chính là muốn ngươi dẫn ta rời đi.”
“Bọn họ giam ta ở chỗ này, để ta hóa thân Thánh Thần, lợi dụng năng lực của ta, ta từ lâu đã không muốn sống ở Bái Nguyệt Giáo này, nơi này đã sớm không phải là Bái Nguyệt Thần Giáo mà ta biết.” Công Tây Tuấn Vũ nói, trong đôi mắt lập lòe ánh nước, vẻ mặt trở nên u buồn: “Nếu không phải lần này Ôn ca ca ngươi xông lầm tới đây, chỉ sợ ta không cách nào rời khỏi nơi này.”
Công Tây Tuấn Vũ tự sáng lập Bái Nguyệt Giáo, kết quả ngược lại bị cao tầng Bái Nguyệt Giáo lợi dụng mất quyền, tồn tại giống như một con rối, thậm chí bị giới hạn tự do chỉ có thể sống trong tượng thần Thánh Thần ở đại điện, vận chuyển thánh quang cho bọn họ.
Sau khi biết nguyên nhân, Ôn Thanh Lan tức thì khinh bỉ liếc Công Tây Tuấn Vũ, ghét bỏ nói: “Vô dụng.”
Công Tây Tuấn Vũ cười khổ một tiếng: “Ôn ca ca, chẳng lẽ ngươi còn không biết ta sao, từ nhỏ cha ta đã ghét ta, ta lại không có tư chất tu luyện và chiêu số, bằng không còn đến Bái Nguyệt Giáo thâm sơn cùng cốc này làm gì, an ổn làm một thiếu môn chủ không tốt à, làm gì chịu cái tội này, dù sao ta cũng không quyết đoán được như Ôn ca ca ngươi.”
Nói tới đây, cũng không còn gì để nói, tư chất tu luyện của Công Tây Tuấn Vũ quả thực kém, Công Tây môn chủ cũng không cung cấp cho gã pháp môn tu luyện, lúc trước gặp mặt ở Đạo Tông, Công Tây Tuấn Vũ đã trăm tuổi, tu vi còn không bằng tân đệ tử của hắn, có thể hiểu được địa vị của Công Tây Tuấn Vũ ra sao.
Cũng hơn trăm năm, Công Tây Tuấn Vũ sáng tạo ra một bộ pháp môn tu luyện khác, có thể cho người có tư chất kém như gã thậm chí người không có tư chất tu luyện, cho nên mới tồn tại Bái Nguyệt Thần Giáo này.
Nhưng lòng người khó dò, những người đó vốn chỉ là người thường, một khi có thể nắm giữ được sức mạnh, sẽ không cam lòng chịu khống chế của người khác, mà muốn càng nhiều hơn, ngược lại còn khống chế được ngọn nguồn sức mạnh là Công Tây Tuấn Vũ, khiến đối phương trở thành nguồn sức mạnh cuồn cuộn cung ứng không ngừng.
Chuyện tới đây, Ôn Thanh Lan cũng không còn hiếu kỳ gì đối với Bái Nguyệt Thần Giáo, muốn biết phương thức tu luyện của đối phương trực tiếp hỏi Công Tây Tuấn Vũ là được rồi.
Chỉ cần dẫn Công Tây Tuấn Vũ rời đi, lấy Khâm Thiên Bảo Giám là được.
Nếu mọi chuyện đã sáng tỏ, thì còn chờ cái gì.
Ôn Thanh Lan không nói hai lời xách cổ áo Công Tây Tuấn Vũ, trong tiếng kinh hô của đối phương lắc mình đến đại điện.
Cũng may uy lực của Thiên Cơ Thần Diện không giống bình thường, chỉ lúc Ôn Thanh Lan vận dụng linh lực mới hạ mã giáp, tới đại điện lại ăn mặc ổn thỏa da của giáo chúng Bái Nguyệt Thần Giáo.
Công Tây Tuấn Vũ vừa xuất hiện, trong đại điện một đám quỳ xuống, ngay cả lão già áo đỏ cũng khom người, mặc kệ nói như thế nào, Công Tây Tuấn Vũ vẫn là hóa thân Thánh Thần trên danh nghĩa, cung kính với gã vẫn phải có.
Ôn Thanh Lan đứng ở giữa không trung, ôm Công Tây Tuấn Vũ, khí phách nói: “Từ hôm nay trở đi, bản tôn là giáo chủ thánh giáo Bái Nguyệt Thần Giáo, các ngươi còn chờ gì nữa mà không bắt lão già làm Thánh Thần tức giận.”
Mọi người trong đại điện bị tuyên bố đột ngột này làm cho ngây người, hai mặt nhìn nhau trầm mặc hơn nửa ngày, không có người dám đáp lại.
Sắc mặt Ôn Thanh Lan trầm xuống, giọng lạnh lùng nói: “Thế nào, hiện giờ bản tôn đã được Thánh Thần chọn làm tân giáo chủ, các ngươi còn dám cãi lệnh của Thánh Thần phải không?”
Công Tây Tuấn Vũ bên cạnh sau khi đờ đẫn cũng phản ứng lại, nét mặt gã trở nên thanh lãnh thánh khiết, thật sự là có chút không dính khói lửa nhân gian của Thánh Thần: “Lấy danh Nguyệt Thần đặc phong giáo chủ thánh giáo tân nhiệm, các ngươi bái hắn giống như bái Nguyệt Thần ta.”
Lão già áo đỏ lúc này mới phản ứng, nhào tới, khàn giọng hét lớn: “Nguyệt Thần, Nguyệt Thần, tín đồ không phục, Nguyệt Thần, tín đồ cúc cung tận tụy máu chảy đầu rơi vì thánh giáo, nhiều năm trung thành phát triển thánh giáo như vậy, có thể nói là dốc hết tâm huyết đến chết mới thôi, vì sao Nguyệt Thần lại lột bỏ chức vị của tín đồ.”
Nói xong, lão già áo đỏ xoay người nói với mọi người trong đại điện: “Người này là ma quỷ tà ác, hắn vấy bẩn Thánh Thần của chúng ta, che đậy thần trí của Thánh Thần chúng ta, ô nhiễm nguồn thánh khiết của Thánh Thần chúng ta, mọi người ngàn vạn lần đừng tin hắn.”
Công Tây Tuấn Vũ đỏ mặt, trách mắng: “Nói bậy.”
Ôn Thanh Lan lạnh lùng nhìn lão già áo đỏ, đột nhiên nhe răng cười: “Vậy ngươi đi chết đi.”
Sau đó đột nhiên rút kiếm một nhát, một chiêu tới quá đột ngột, tất cả mọi người ở bên trong đại điện bao gồm lão già áo đỏ đều không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn một kiếm chứa đầy linh lực của Ôn Thanh Lan đâm vào trong cơ thể đối phương, lão già áo đỏ mở to hai mắt, chết không nhắm mắt ngã xuống.
Bởi vì vận dụng linh lực, vỏ xác thuộc về giáo chúng Bái Nguyệt Giáo cũng mất, hiện giờ Ôn Thanh Lan mang chính là gương mặt lẳng lơ đê tiện.
Trong đại điện đột nhiên có một giọng la lớn: “Hắn…… Hắn là tu sĩ chạy trốn, giáo chủ nói không sai, các ngươi nhìn bộ dáng này của hắn, còn không phải là câu dẫn Thánh Thần đọa ma sao, nghìn vạn lần không thể để cho hắn dẫn Thánh Thần đi!”
Ôn Thanh Lan đưa mắt nhìn lại, là thần sử quạt xếp và trưởng lão.
“Chúng ta giết hắn, thức tỉnh Thánh Thần!”
Theo một tiếng hét lớn của người này, người trong đại điện mới phản ứng lại, bọn họ nhanh chóng kết thành một trận pháp huyền diệu, đồng thời ngâm xướng trong miệng.
Âm thanh ca xướng cùng với thánh quang từ tượng thần phân tán rồi tụ hội ở một chỗ, lấy thế quét sạch nghìn quân đè ép tới đây.
Sắc mặt Công Tây Tuấn Vũ nghiêm túc, thấp giọng nói: “Ôn ca ca, cẩn thận, chỉ e đây là toàn bộ sức mạnh ngưng tụ của Bái Nguyệt Giáo.”
Ôn Thanh Lan cười khinh thường, hàn mang (*) hiện ở đầu ngón tay, Cô Phong Kiếm từ trong tay hắn chậm rãi thành hình.
(*) mang là mũi nhọn, ý ở đây là đầu mũi kiếm lạnh lẽo của Cô Phong Kiếm.
Linh lực dồi dào cọ rửa qua trong nháy mắt, thần hồn phong ấn giống như tuyết gặp nhiệt, trong thời gian ngắn liền tan rã sạch sẽ.
Phong chủ Tĩnh Bình Phong thanh lãnh cao ngạo phong hoa vô song lại lần nữa xuất hiện.
Hắn cầm trong tay Cô Phong Kiếm, ngạo nghễ nhìn giáo chúng Bái Nguyệt Giáo tụ thánh quang, cặp mắt phượng băng lãnh kia giống như nhìn xuống trăm ngàn con kiến.
Dường như muốn quét sạch toàn bộ thánh quang của thế giới, Ôn Thanh Lan không chớp mắt nhìn thánh quang đấu đá lung tung.
Chỉ nhẹ nhàng khoát tay.
Một đường kiếm quang mờ ảo, cô tịch, quyết tuyệt, thanh lãnh.
Trực tiếp cùng thánh quang vô cùng mạnh mẽ kia đánh vào một chỗ.
Màng tai không nghe được tiếng va chạm nổ tung của năng lượng, năng lượng ánh sáng mạnh mẽ phân tán trong nháy mắt, một gợn rồi lại một gợn sóng qua đi, toàn bộ cung điện của Bái Nguyệt Thần Giáo liền ầm ầm vỡ vụn, chỉ còn mảnh vụn.
Mà những giáo chúng Bái Nguyệt Giáo vọng tưởng đối kháng với Ôn Thanh Lan, tất cả đều thất khiếu chảy máu ngã trên mặt đất, chỉ còn lại một đôi mắt không cam lòng nhìn Công Tây Tuấn Vũ.
Giáo chúng may mắn còn sót lại lập tức hoảng sợ chạy trốn, Bái Nguyệt Thần Giáo lớn như vậy sụp đổ trong nháy mắt.
Công Tây Tuấn Vũ mặt không cảm xúc nhìn đám giáo chúng chết đi.
Ôn Thanh Lan thu hồi Cô Phong Kiếm, một lần nữa tròng lên thân xác lẳng lơ đê tiện, không chút khách khí túm Công Tây Tuấn Vũ đứng giữa không trung xuống dưới, ép hỏi: “Khâm Thiên Bảo Giám ở đâu?”
Vốn hắn muốn làm giáo chủ hai ngày lặng lẽ cầm Khâm Thiên Bảo Giám rời đi, ai biết những giáo chúng Bái Nguyệt Giáo này không có nhãn lực như vậy, cần phải để hắn ra tay.
Phải biết rằng thần hồn phong ấn của hắn có bỏ thêm nguyên liệu là máu của tiểu tử Tiêu Cảnh, một khi hắn mạnh mẽ phá vỡ, đối phương tất nhiên là có cảm ứng, cho nên hắn mới kéo dài lâu như vậy không phá.
Thừa dịp vừa mới phá phong ấn không bao lâu, chạy nhanh có lẽ còn kịp.
Lạnh băng trên mặt Công Tây Tuấn Vũ giống như là ảo giác, gã quay mặt lại tươi cười vô tội đáng yêu: “Ôn ca ca, chỉ cần ngươi đồng ý dẫn theo ta, ta sẽ cho ngươi Khâm Thiên Bảo Giám.”
Ôn Thanh Lan nghi ngờ nhìn Công Tây Tuấn Vũ, nhưng tình hình khẩn cấp, hắn cũng lười mở miệng dây dưa với đối phương, không kiên nhẫn nói: “Đi theo ta.”
Trong phế tích Bái Nguyệt Giáo nhảy ra hai bóng người, bên cạnh hai người còn đứng một đám người thường được bọn họ bảo vệ, chính là những người bị Bái Nguyệt Thần Giáo bắt tới đây, hai người nói mấy câu với những người đó, rồi chạy tới chỗ Ôn Thanh Lan, đúng là Tịch Dung và Nguyệt Linh Nhi.
Sắc mặt hai người đều có chút tái nhợt, khóe môi Tịch Dung còn chảy ra máu, hai người chạy tới trước mặt Ôn Thanh Lan, trên dưới quan sát đối phương, thấy Ôn Thanh Lan không có chuyện gì, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ôn đại ca, huynh không có việc gì thật sự là tốt quá.”
“Được rồi, Ôn huynh đệ, vừa rồi huynh có nhìn thấy vị đại năng nào diệt Bái Nguyệt Thần Giáo không, cỗ kiếm ý kia thật là lợi hại, chỉ là dư uy, đã suýt chút nữa đánh nát kiếm tâm của ta.” Tịch Dung tuy rằng khóe môi chảy máu, nhưng ánh mắt lại sáng kinh người, cậu nhịn không được nói liên tục.
Ôn Thanh Lan một chút thành ý cũng không có.
Nói: “Không phát hiện, có thể là giáo chúng Bái Nguyệt Giáo nào đó không có mắt chọc tới hắn, hắn đập thần điện Bái Nguyệt Giáo rồi đi, ta cũng chỉ thấy một bóng lưng, hai người các ngươi có khỏe không, nếu như không có việc gì, chúng ta rời khỏi đây.”
Nguyệt Linh Nhi và Tịch Dung dĩ nhiên còn có chuyện muốn hỏi, nhưng nhìn Ôn Thanh Lan khăng khăng rời khỏi nơi này, cũng nhịn không hỏi nữa, hai người cũng cảm thấy nói chuyện phiếm ở một đống phế tích không thoải mái, nên rời Bái Nguyệt Giáo.
Tịch Dung tỏ vẻ cậu là bị sư tôn đuổi ra ngoài lịch luyện, trong một lúc chưa thể quay về tông môn, Ôn Thanh Lan và Công Tây Tuấn Vũ đều không có việc gì làm, dưới sự thương lượng, đồng ý lời mời đi Linh Lung Phường làm khách của Nguyệt Linh Nhi.
Tu Chân Giới của Thiên Vũ Đại Lục có bốn thế lực chính đạo lớn.
Tu Giới đệ nhất tông Vô Vi Đạo Tông, đỉnh tuyết sơn tẩy kiếm tâm Thập Phương Kiếm Tông, tiềm thủy long nguyên linh tâm động Quy Nhất Môn, và cẩm tú hương hoa, ý thơ uyển chuyển Linh Lung Phường.
Có người nói Linh Lung Phường đều là nữ tu, mỗi người trời sinh da trắng mặt mũi xinh đẹp, mà Linh Lung Phường hoa tươi trải rộng, dùng linh khí nuôi dưỡng, vạn hoa tranh diễm, trong không khí tràn ngập hương hoa, vừa đi vừa nhìn, cũng không biết là mỹ nhân yêu kiều như hoa làm chói mắt người, hay là muôn tía nghìn hồng kiều hoa làm chói mắt người, nơi này chính là kỳ cảnh mà nam tu trong thiên hạ đều muốn đi ngắm.
Mà Nguyệt Linh Nhi lại chính là thiếu chủ nhân của Linh Lung Phường, lý do xuất hiện ở Bái Nguyệt Thần Giáo, cũng là vì Bái Nguyệt Thần Giáo phạm tới địa giới Linh Lung Phường, vừa lúc bị Nguyệt Linh Nhi đụng phải, lại đấy tìm tòi thực hư.
Tịch Dung không biết nghĩ tới cái gì, lại trộm đỏ mặt.
Ôn Thanh Lan cười nhạo, quả nhiên là tiểu tử chưa trải sự đời, rước lấy cái liếc mắt căm tức của Tịch Dung.
Công Tây Tuấn Vũ càng không biết xấu hổ nắm chặt tay áo Nguyệt Linh Nhi, ngửa đầu chớp mắt mèo nói: “Đại tỷ tỷ, tỷ lừa Ôn ca ca nha.”
Công Tây Tuấn Vũ giải thích mình là thần tử thiếu chút nữa bị Bái Nguyệt Giáo tẩy não, Ôn Thanh Lan tới kịp thời mới được cứu, Tịch Dung và Nguyệt Linh Nhi thiếu kinh nghiệm, không hoài nghi liền tin.
Nguyệt Linh Nhi xấu hổ, vỗ đầu Công Tây Tuấn Vũ, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, lúc ấy tình hình không rõ, ta cũng không dám nói rõ thân phận, Ôn đại ca, thật xin lỗi.”
Thần sắc Ôn Thanh Lan lãnh đạm lắc đầu, chán ghét liếc Công Tây Tuấn Vũ, lão biến thái gọi một tiểu cô nương là tỷ tỷ, cũng không sợ bị sét đánh.
Công Tây Tuấn Vũ cảm nhận được ánh mắt của Ôn Thanh Lan, chẳng những không thu liễm, trái lại còn khoe khoang lắc lắc tay áo Nguyệt Linh Nhi, mắt mèo cong cong cười với Ôn Thanh Lan.
Ôn Thanh Lan lười tính toán với trẻ thiểu năng, thu hồi tầm mắt.
Nguyệt Linh Nhi thân là thiếu chủ nhân, tự nhiên là có phương thức liên lạc đặc biệt, bọn họ vừa rời khỏi địa giới Bái Nguyệt Thần Giáo, liền lên một pháp bảo thuyền hoa, chuyên dùng để chở thiếu chủ nhân.
Cũng chỉ trong một lát, từ bái Nguyệt Thần Giáo đến Linh Hư Cốc phía nam của Linh Lung Phường.
Tứ đại tông thân là môn phái tu chân đứng đầu Thiên Vũ Đại Lục, tất nhiên khinh thường trộn lẫn một chỗ với phàm nhân, được lão tổ bổn tông mở không gian riêng biệt, thiết lập trận pháp kết giới phong bế đường qua lại, để phàm nhân không thể tìm tới, chỉ để lại vô số truyền thuyết tiên môn.
Thuyền hoa mang theo bốn người đi thẳng tới Hoa Nguyệt Cư ở Linh Lung Phường, mẫu thân Nguyệt Linh Nhi là Nguyệt Băng Lam đã đứng chờ ở Nguyệt Hoa Cư từ lâu, nghe nói lần này Nguyệt Linh Nhi rời đi, đã mất liên lạc hơn một tháng, cũng khó trách người làm mẹ lòng nóng như lửa đốt.
“Mẫu thân, xin lỗi.” Nguyệt Linh Nhi vừa tiến vào Hoa Nguyệt Cư, lập tức chạy nhanh tới trước ngực Nguyệt Băng Lam rất có ánh mắt bắt đầu nhận sai.
“Đứa nhỏ này, đợi lát nữa sẽ tính sổ với con.” Nguyệt Băng Lam giận dữ chọt ấn đường của Nguyệt Linh Nhi.
Nếu như nói Nguyệt Linh Nhi trời sanh đơn thuần xinh đẹp, hoạt bát động lòng người, cũng không phải vô cùng tuyệt sắc, mà là có một loại ý vị động lòng người, như vậy mẫu thân Nguyệt Băng Lam của nàng chính là đại mỹ nhân không hơn không kém.
Nhìn cẩn thận, mới phát hiện chỗ giống nhau của mẹ con hai người, nhưng ngũ quan trên mặt Nguyệt Linh Nhi có vẻ tinh xảo khéo léo, còn khuôn mặt của Nguyệt Băng Lam là xinh đẹp động lòng người.
Chủ nhân Linh Lung Phường mặc một chiếc váy dài lộng lẫy màu tím, trên làn váy thêu một bụi mẫu đơn, ung dung hoa quý (*), tóc đen thật dài vấn thành búi, cài một bộ ngọc châu, thực sự là quốc sắc thiên hương uy nghiêm động lòng người.
(*) Nguyên văn 雍容华贵: lời ca ngợi, hình dung dáng vẻ cao nhã thong dong, lộng lẫy trang nhã
Nàng mỉm cười với ba người Ôn Thanh Lan: “Đa tạ ba vị đạo hữu hộ tống, các ngươi cứu Linh Nhi, chính là có ơn với Linh Lung Phường ta, ta nghe Linh Nhi nói các ngươi gần đây không có nơi để đi, đã như vậy cứ ở lại Linh Lung Phường chơi mấy ngày, cũng để cho Băng Lam làm hết chức trách của chủ nhà, chiêu đãi chư vị, bày tỏ lòng cảm kích.”
Ôn Thanh Lan mỉm cười, chắp tay nói: “Nguyệt phường chủ khách khí, chúng ta và Nguyệt đạo hữu quen biết trong nguy nan, cùng giúp đỡ nhau, nếu không sao có thể bình an rời đi, còn nói cái gì ân cứu mạng, Nguyệt đạo hữu tính tình rộng rãi, ở chung với chúng ta như bằng hữu, hôm nay tới Linh Lung Phường chỉ có thể quấy rầy phường chủ.”
Hắn vốn tiêu sái, nhưng đã quên bộ dáng thân xác hiện giờ của mình, nhu nhược động lòng người tinh xảo tuyệt mỹ, lộ ra khí chất câu nhân, với địa vị của Nguyệt Băng Lam, tất nhiên có thể dễ dàng nhìn ra thể chất lô đỉnh trong đó, lời lẽ này, trong mắt Nguyệt Băng Lam ngược lại lộ ra đề phòng thật sâu.
Ôn Thanh Lan đương nhiên cũng nhận ra thái độ của Nguyệt Băng Lam, nhưng hắn không để bụng, chỉ cười cười, không nói chuyện nữa.
Ôn Thanh Lan và Tịch Dung là hai người bạn tốt mới kết của Nguyệt Linh Nhi, lại cứu Nguyệt Linh Nhi ở Bái Nguyệt Thần Giáo, Nguyệt Băng Lam cũng không thể làm ra việc đuổi bọn họ đi, khách khí vài câu, phân phó môn hạ đệ tử dẫn ba người tham quan, rồi dắt Nguyệt Linh Nhi rời đi.
“Đây chính là nhạc mẫu đại nhân tương lai của ngài nè, ký chủ thực sự không cần đi lấy lòng nàng sao, Nguyệt Linh Nhi chính là thượng cấp duy nhất không phải là nữ nhân xứng cấp của Tiêu Cảnh, ký chủ nếu không quý trọng thì coi như không có nữ nhân cho mình đâu.” Hệ thống ở trong đầu lên tiếng nói.
Mặt Ôn Thanh Lan hơi đen lại, hắn trả lời: “Mị Âm cũng bị ta giết, hiện tại nói tới cốt truyện còn có ý nghĩa à, 《 Chí Thần Truyện 》 đã hoàn toàn thay đổi, chuyện không xảy ra thì đừng nhắc tới, miễn hủy hoại danh dự cô nương nhà người ta.”
Nghĩ tới một trong ba đại nữ chủ chết thảm, hệ thống buồn bực im lặng, sầu muộn nói: “Cũng đúng, cốt truyện cũng không biết bay tới nơi nào rồi, vai ác còn cùng vai chính lăn một chỗ, thì còn có gì không thể nào, nếu thật cùng một chỗ với Nguyệt Linh Nhi, bị Tiêu Cảnh biết, độ hắc hóa khỏi cứu luôn.”
“Ngươi đột nhiên lên tiếng không phải vì nhắc nhở bản tôn cái này đâu ha.” Không muốn nghe chuyện của Tiêu Cảnh, Ôn Thanh Lan chuyển đề tài: “Được rồi, trong 《 Chí Thần Truyện 》 nhắc tới bản tôn đã từng lấy thân phận con rể của Linh Lung Phường hành sự, tiếp cận Nguyệt Linh Nhi trừ bỏ thân phận và quyền thế, vẫn là bởi vì một vật trong Linh Lung Phường, bản tôn thấy nội dung không nói tỉ mỉ, ngươi có biết vật kia ở chỗ nào không?”
“Hiện giờ ký chủ đang ở Linh Lung Phường__ nhiệm vụ chủ tuyến tình tiết Quy Nhất Môn, chỉ khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể nhận được phần thưởng thành tựu Nguyệt Hạ Điệp.”
Ôn Thanh Lan cũng không trông mong hỏi ra cái gì từ hệ thống, hắn thẳng thắn nói: “Vậy ngươi nói bản tôn nên làm nhiệm vụ gì?”
“Tâm sự phiền não của Nguyệt Linh Nhi” Hệ thống bình tĩnh nói.
Ôn thanh lan: “...”
Dứt khoát che chắn hệ thống.
Bởi vì muốn điều tra mọi nơi ở Linh Lung Phường, Ôn Thanh Lan đuổi Tịch Dung và Công Tây Tuấn Vũ, tự đi ở chỗ này.
Linh Lung Phường khác với Vô Vi Đạo Tông, nơi này được phân cách bởi từng mảnh ruộng hoa, trong đó lương đình rải rác khắp nơi, dòng nước trong veo uốn lượn chảy từ ruộng hoa qua lương đình, phân Linh Lung Phường ra từng khu vực.
Nhờ phúc của Nguyệt Linh Nhi, bọn Ôn Thanh Lan được dẫn tới nội phường, nơi này là chỗ ở của đích hệ cao tầng Linh Lung Phường.
Ôn Thanh Lan mới vừa đi qua một ruộng hoa, đã bị vài tên tu sĩ trẻ tuổi mặc áo bào rộng chặn lại.
Tu sĩ cầm đầu tuấn mỹ trẻ tuổi, cũng bởi vì tuổi còn trẻ nên có vẻ có chút nóng nảy, gã ngăn Ôn Thanh Lan, khinh thường quan sát hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi chính là Ôn đại ca trong miệng Linh Nhi?”
Ôn Thanh Lan chỉ nhìn thoáng qua, thì biết chuyện gì xảy ra, hắn nhìn cũng không thèm nhìn đối phương, xoay người rời đi.
Nhưng đối phương lại không chịu buông tha hắn, mấy người trẻ tuổi phía sau tu sĩ kia tiến lên, vây Ôn Thanh Lan vào giữa.
Tên tu sĩ trẻ tuổi cười lạnh hai tiếng: “Quả nhiên là một món đồ chơi không can đảm, dáng vẻ này của ngươi chỉ có thể hoa ngôn xảo ngữ lừa Linh Nhi đơn thuần, còn xem mình lợi hại, ta thấy là xa chủ nhân nên không thể sống, cho nên muốn trèo cao.”
Ba người còn lại vây bắt Ôn Thanh Lan tức khắc nở nụ cười, trong đó một tên cười tà nói: “Ngươi đừng đề cao mình quá, ta khuyên ngươi đừng trèo cao mà té đau, nhìn bộ dáng ngươi không tồi, không bằng suy xét mấy người bọn ta thế nào, cam đoan làm ngươi dục tiên dục tử cực kỳ thỏa mãn.”
Ôn Thanh Lan còn chưa nói chuyện, chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng trầm thấp truyền đến: “Đệ tử Linh Lung Phường ô ngôn uế ngữ với khách nhân như vậy ư, Nguyệt Băng Lam dạy đệ tử như vậy?”