Ôn Thanh Lan vốn gần tới Độ Kiếp Kỳ, ở Thiên Vũ Đại Lục sinh sống một khoảng thời gian, mắt thấy sắp phải nghênh đón Thiên Kiếp.
Chỉ là lúc trước hắn lập đạo tâm, đó là phân cách hai giới, hiện giờ chuyện đã thành, đạo tâm mờ mịt, nếu lúc này nghênh đón Thiên Kiếp, trái lại không ổn.
Vì vậy hai người liền muốn đến thế giới bên kia ở tạm một thời gian, tránh Thiên Kiếp sắp đến.
Bởi vì Tiêu Cảnh có lưu lại dấu vết ở phàm thế, y vốn là hậu duệ của yêu thần thượng cổ tư chất phi phàm, cắt thời không cũng là chuyện dễ dàng, hai người chuẩn bị một phen, liền đi phàm thế Thiên Vũ.
Lúc trước lưu lại thân thể phàm nhân của giáo sư Ôn vừa lúc phát huy tác dụng.
Chờ Ôn Thanh Lan mở mắt ra, hắn đã trở thành giáo sư Ôn.
Đúng lúc điện thoại ở đầu giường vang lên, Ôn Thanh Lan nhận điện thoại, chợt nghe lão bằng hữu Bành Vũ oán giận trong điện thoại: “Tui nói lão Ôn, ông lo tiến trình nghiên cứu ở Thiên Vũ, nhưng cũng phải lo lắng chương trình dạy học ở trường học chứ, nói như thế nào cũng là giáo sư R đại, ông tính coi đã bao lâu rồi ông chưa đi dạy, ông rốt cuộc có tới hay không, nếu ông không tới, học sinh của ông và vị trí giáo sư, tui không để lại cho ông đâu.”
Nghĩ đến lời nói của tiểu đồ đệ, khóe miệng Ôn Thanh Lan nhịn không được cong lên, thấp giọng đáp: “Được.”
Bành Vũ chuẩn bị một đống lời, nghĩ nói như thế nào để thuyết phục ông bạn già, không ngờ nhận được một đáp án dứt khoát như vậy, nhất thời có chút ngơ ngác.
Nhưng Ôn Thanh Lan lại dứt khoát hơn gã nhiều, một chút cũng không chừa không gian phản ứng cho Bành Vũ, đã cúp điện thoại.
Làm Bành Vũ hậm hực thầm mắng vài câu.
Tiêu Cảnh giữ thân thể giáo sư Ôn, rót thần hồn Ôn Thanh Lan vào mới trở thành người sống, thần hồn bị mất phần lớn cảm tình và ký ức, nên mới lấy thân phận giáo sư bình thường sống vài chục năm, hiện giờ thần hồn Ôn Thanh Lan trở về vị trí cũ, giáo sư Ôn vẫn là Ôn Thanh Lan không chút khác biệt.
Ôn Thanh Lan dùng thân thể phàm thế Thiên Vũ, tất nhiên cũng tiếp nhận ký ức lúc trước, giáo sư Ôn dù gì cũng là vật chứa thần hồn của Ôn Thanh Lan, tuy không có ký ức, nhưng làm việc nhiều ít cũng có phong phạm của Ôn Thanh Lan, cho nên không cần lo lắng.
Bởi vậy sau khi nhận được điện thoại của Bành Vũ, Ôn Thanh Lan chuẩn bị đi R đại.
Hắn trời sinh mày dài mắt phượng, tuấn tú cao nhã, tuy giờ cắt tóc ngắn, nhưng khí chất công tử như ngọc nho nhã cao quý vẫn vô cùng chú mục, hơn nữa bây giờ thần hồn đã trở về vị trí cũ, nhiều hơn tiên khí và uy nghiêm, càng liên tiếp dụ người quay đầu nhìn lại.
Hơn nữa giáo sư Ôn còn trẻ tuổi, có thể nói là tuấn mỹ nhiều tiền, ở R đại đa số giáo sư đều là người già không biết được hoan nghênh bao nhiêu lần, mỗi lần lớp học đều chật cứng, nữ sinh chiếm đại đa số.
Có thể nói thư tình của hắn chất đầy phòng làm việc, thậm chí còn có nữ sinh lớn mật nhiều lần ngăn đón thổ lộ, nếu không phải hắn không thường ở trường học, cũng không biết náo loạn thành thế nào đâu.
Tình cảnh này, trong mắt một số giáo sư cổ hủ cố chấp ngoan cố, không biết nhìn Ôn Thanh Lan có bao nhiêu không vừa mắt, đáng tiếc chính là, năng lực chuyên ngành của giáo sư Ôn quá mạnh, khiến bọn họ không nói được lời nào.
Một đường đi tới, Ôn Thanh Lan đã bị ngăn cản rất nhiều lần, nếu không phải bản thân hắn còn mang theo một tia uy áp của tu sĩ, thật không biết những nữ sinh lớn mật này còn làm ra chuyện gì.
Ôn Thanh Lan không khỏi cảm khái, phàm thế phát triển đến nay, những nữ sinh này thật là to gan, nếu ở Tĩnh Bình Phong Đạo Tông, nào ai dám phạm uy nghiêm của hắn.
Luận thực lực ở Tu Giới, các tu sĩ nhìn hắn ánh mắt đầu tiên không phải chú ý tới dung mạo hắn, mà là thân uy áp đại năng tu sĩ của hắn.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nghĩ đến chuyện đã đáp ứng tiểu đồ đệ, còn có tự mình lĩnh ngộ ở hiện thế, một lần nữa tìm về đạo tâm, Ôn Thanh Lan đẩy kính mắt một cái vào phòng học.
Hôm nay hắn mặc áo sơ mi trắng kẻ ô vuông và quần tây, bên ngoài khoác áo bành tô, thoạt nhìn vừa thanh quý vừa trí thức.
Mới vừa tới bục giảng, dẫn tới một trận hút khí.
Ôn Thanh Lan ngẩng đầu, chỉ thấy phòng học ngồi đầy học sinh, ngoại trừ muốn tới học kiến thức chuyên ngành của hắn, còn có một ít trà trộn vào hoa si, mà tiểu đồ đệ Tiêu Cảnh của hắn ngồi ở cuối cùng hơi hơi mỉm cười với hắn.
Tiêu Cảnh hiện giờ hóa thành bộ dáng của Tiêu Tiểu Cảnh, hai cha con vốn chính là một người, chẳng qua một là thiếu niên, một là trưởng thành.
Cho nên Tiêu Cảnh biến thành Tiêu Tiểu Cảnh mười tám mười chín tuổi, cũng không làm ai nghi ngờ.
Chỉ là dung mạo của y quá xuất sắc hoặc nhiều hoặc ít cũng khiến nữ sinh bên cạnh chú ý, thậm chí dẫn tới một số người nhìn trộm nhìn lén.
Nhìn thấy ái đồ bị người không liên quan nhìn chằm chằm, nghĩ đến hai người là đạo lữ, Ôn Thanh Lan nét mặt không hiện, đẩy mắt kính hiện lên tia lãnh quang.
“Bạn học nếu tới nơi này không phải nghe giảng bài mời tự giác rời đi, nếu không, tất cả mọi thứ bạn làm trong lớp sẽ bị nhớ học phân.”
Lời này vừa nói ra, tức thời đưa tới một trận than khóc, có vài người trong mắt lóe lên một chút do dự, mỹ nam tuy đẹp, nhưng học phân cũng vô cùng quan trọng.
Nhưng khi nhìn Ôn Thanh Lan trên bục giảng, lại nhìn hoa mỹ nam ngồi cuối, những người do dự đều ở lại.
“Nếu không muốn rời đi, như vậy chúng ta tiếp tục học.”
Song hơn hai mươi phút sau, những người ở lại liền bắt đầu kêu rên một trận hối hận.
Bởi vì vị giáo sư Ôn này càng giảng càng khó, tất cả đều là số liệu giả lập thâm nhập quang não tính chuyên nghiệp tính nghiên cứu, càng đáng sợ hơn là giáo sư Ôn còn thường thường gọi người trả lời, không nghiêm túc còn có thể bị nhớ học phân.
Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Nhưng Tiêu Cảnh ngồi cuối lại len lén nở nụ cười.
Bởi vì những người bị Ôn Thanh Lan đặt câu hỏi, đều là những người vừa rồi cố ý đến gần hoặc là nhìn lén người của hắn.
Xem ra sư tôn lần này là ghen.
Nào ngờ Ôn Thanh Lan lại nâng mắt, lãnh quang lưu chuyển nhìn về phía Tiêu Cảnh: “Ngồi đằng sau cười trộm đứng lên trả lời câu hỏi của tôi.”
Tiêu cảnh cười nghẹn họng, y tội nghiệp chớp chớp mắt, cầu xin nhìn Ôn Thanh Lan.
Đáng tiếc Ôn Thanh Lan không dao động, chỉ lãnh khốc nói: “Muốn tôi chỉ đích danh sao, vị bạn học kia, vị bạn học vừa vào đã câu dẫn mọi người không thể nghiêm túc học tập.”
Lời này vừa nói ra, tất cả ánh mắt sinh viên đều nhìn về phía Tiêu Cảnh, có đồng tình có thương hại có vui sướng khi người gặp họa.
Tiêu Cảnh thở dài, biết sư tôn tâm trạng không vui, phỏng chừng là đem chuyện vừa rồi ghi tạc trong lòng, vì thế nhận mệnh mà đứng lên, rũ mắt cúi đầu không nói lời nào.
Bởi vì vừa rồi y chỉ lo ngắm dáng vẻ lạnh băng của sư tôn, căn bản không nghe thấy sư tôn đang nói cái gì.
Thấy dáng vẻ Tiêu Cảnh, Ôn Thanh Lan đã biết, hắn nhíu mày lạnh lùng nói: “Khuôn mặt đẹp không trợ giúp gì cho việc học của em, nếu ngồi không thể chuyên tâm, vậy đứng nghe đi.”
Tiêu Cảnh thiếu chút nữa theo phản xạ có điều kiện mà hô lên: Dạ, sư tôn.
Nhưng nhớ bây giờ hai người đang ở phàm thế, vẫn nhịn không nói ra.
Nhưng đáy lòng lại vui vẻ, sư tôn khen y mỹ mạo, xem ra sư tôn đối với dung mạo của y vẫn có cảm giác, lại nói, đây chính là lần đầu tiên sư tôn nói thẳng mình đẹp.
Hiện giờ hai người thần hồn tương liên, một ít cảm xúc dao động mãnh liệt đối phương đều có thể cảm nhận được.
Tiêu Cảnh động ý niệm trong lòng, Ôn Thanh Lan lập tức liền biết, không khỏi trừng mắt nhìn tiểu đồ đệ đang sinh lòng kiều diễm.
Làm Tiêu Cảnh vội vã che lại tâm tình.
Một màn này lập tức được sinh viên R đại có tâm chụp được, truyền lên diễn đàn trường học trên mạng.
Còn đặt tên là ‘Đại nam thần ức hiếp tiểu nam thần mỹ mạo?’
Kèm theo tấm hình Tiêu Cảnh bị phạt đứng, Ôn Thanh Lan ánh mắt lạnh băng trừng Tiêu Cảnh, hai người đối diện.jpg (jpg là cái đuôi ảnh)
Bất ngờ là vừa nhìn thật là có vài phần cảm giác bất hòa.
Phía dưới tức khắc xếp thành một hàng.
Theo Tiêu Cảnh mắng Ôn Thanh Lan: Tuổi già sắc suy, nhìn không nổi tiểu thịt tươi trẻ tuổi chiếm hết ánh nhìn, cướp đoạt chú ý của mấy em gái, không màng sư đức, phát tiết thù hận cá nhân, công khai nhục nhã học sinh trong lớp học.
Theo Ôn Thanh Lan mắng Tiêu Cảnh: Không có mắt à, giáo sư của tui tuổi già sắc suy, không nhìn nổi tiểu thịt tươi, rõ ràng là tiểu thịt tươi gây mất trật tự lớp học, giáo sư tui không thể nhịn được nữa mà thôi.
Ở dưới hùa theo: Đúng đúng, rõ ràng là tiểu thịt tươi muốn hưởng thụ cảm giác vạn chúng chú mục, chạy đến lớp học của giáo sư, không nghe bài giảng mà gây mất trật tự, phải biết giáo sư của tui dạy chính là lĩnh vực thần máy tính, muốn nghe bài dạy của giáo sư tui đâu phải dễ, tiểu thịt tươi uổng có dung mạo không có nội hàm, chỗ nào so được với giáo sư.
Theo Tiêu Cảnh tiếp tục mắng: Tưởng tui không đi nghe tiết này sao, có phải lòng đầy đố kị phát tiết thù hận cá nhân hay không, người sáng suốt vừa nhìn đã biết, rõ ràng người này nhìn nam thần tui không vừa mắt.
…..
Xét mức độ nổi tiếng và dung mạo của hai người, bài post trong nháy mắt xây thành mấy tầng lầu.
Cho đến một tầng lầu: Biết chưa, nam thần tui bị giữ lại, giáo sư không sư đức nói muốn đơn độc giảng bài, bổ túc môn học, a a a, ai biết có thể mượn cơ hội để trả thù nam thần của tui không!
Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh tất nhiên không biết diễn đàn R đại tinh phong huyết vũ, trên thực tế hai người đợi lớp học đi hết, Ôn Thanh Lan mới tháo mắt kính cười như không cười đi tới chỗ Tiêu Cảnh: “Đồ nhi ngoan, từ hôm nay trở đi, em chính là học sinh duy nhất tôi thu ở R đại, hài lòng chưa?”
“Sư tôn, đồ nhi….” Nghe Ôn Thanh Lan nói mình là học sinh duy nhất, Tiêu Cảnh tâm thần rung động, nhìn nhìn lớp học vắng tanh, không cẩn thận nghĩ tới đồ vật trên quang não, nhịn không được ôm Ôn Thanh Lan, muốn hôn lên.
Ai ngờ, Ôn Thanh Lan sớm đoán được hành động của đồ đệ, giơ tay lên, cuốn sách dày che mặt Tiêu Cảnh: “Dù sao cũng là nơi dạy học giảng bài, sao có thể càn rỡ như vậy, còn không buông ra!”
Nói xong cuốn sách đánh xuống đầu Tiêu Cảnh.
Cảm thấy thái độ nghiêm túc của sư tôn, Tiêu Cảnh rầu rĩ không vui buông lỏng tay.
Vừa đúng lúc này, có người đẩy cửa phòng học, thấy động tác Ôn Thanh Lan lạnh mặt đập cuốn sách xuống đầu Tiêu Cảnh.
Người nọ tức khắc làm bộ cúi đầu vội vàng đi lấy sách, trong tay lại lấy ra điện thoại di động.
Diễn đàn R đại lại lần nữa nhấc lên tinh phong huyết vũ.
“A a a a, đoán xem tui vừa nhìn thấy gì, giáo sư Ôn nam thần R đại tiền nhiệm không cam lòng bị đoạt vị trí, công báo tư thù (*) ra tay đánh khuôn mặt tuấn tú của tiểu nam thần, trời ạ, đau lòng nam thần tui, thiên lý ở đâu!”
(*) dùng việc công để báo thù riêng.