Ôn Thanh Lan vứt bỏ tạp niệm, nguyên thần thoát ly khỏi ràng buộc của thân thể, linh lực dật tản ra.
Bốn món thần khí lần lượt nổi lên kim quang, đầu tiên là Liệt Thiên Cung.
Liệt Thiên Cung sáng lên sắc vàng, vùng cuối cùng của thế giới ở hậu sơn Vô Vi Đạo Tông bắt đầu xảy ra biến hóa.
Sương trắng mênh mông ảm đạm chậm rãi khuấy động, dường như có một bàn tay vô hình khuấy động trong sương trắng, sương trắng chậm rãi bị quấy thành vòng xoáy màu trắng đặc sệt.
Tiếp theo Như Ý Xử sáng lên, vòng xoáy trắng kia càng quấy càng lớn, thậm chí bắt đầu tràn ra hậu sơn.
Rồi Cửu Tiêu Ngọc Bội sáng lên, vòng xoáy xuất hiện một khoảng không tối đen như mực, giống như thế giới bị xé ra một lỗ hổng, hơi thở đáng sợ không một tiếng động tràn ra từ cái miệng khổng lồ hắc ám kia.
Cuối cùng Trấn Sơn Hà sáng lên, miệng đen nháy mắt mở rộng, càng lúc càng lớn, ngay cả Nhạc Uyên và Tiêu Cảnh bên cạnh cũng không tự chủ ngừng đánh nhau, đáy lòng cảm thấy sợ hãi.
Cùng lúc đó toàn bộ Thiên Vũ Đại Lục chấn động một cái, cũng không phải đất rung núi chuyển, mà là một loại cảm giác đặc biệt vô cùng huyền diệu, truyền vào não của sinh linh ở Thiên Vũ Đại Lục.
Một nỗi đau đớn tê liệt cực lớn trong nháy mắt truyền tới đầu của các sinh linh.
Giống như cứng rắn bị xé rách một tầng da, da thịt chia lìa.
Kim quang phóng lên cao, trận pháp thành, Ôn Thanh Lan thân ở chính giữa trận pháp, đã hoàn toàn bị kim quang bao phủ không nhìn thấy tung tích.
Cái miệng đen khổng lồ trong vòng xoáy màu trắng càng lúc càng lớn, chỉ trong thời gian ngắn đã nuốt chửng toàn bộ Vô Vi Đạo Tông, sau đó là một mảnh nhỏ của Thiên Vũ Đại Lục.
Thái dương bị nuốt trọn, bầu trời bị nhuộm thành màu mực tàu, dị tượng kinh khủng khiến sinh linh Thiên Vũ Đại Lục sợ hãi thét chói tai chạy trốn.
Vô số tu sĩ đem hết toàn lực chống lại dị tượng này, nhưng lại như con kiến rung cây, không chút tác dụng.
Một tiếng thở dài truyền khắp toàn bộ thế giới.
Bị bóng tối cắn nuốt, thân ở trong trận Ôn Thanh Lan không hề hay biết.
Mà bên ngoài Tiêu Cảnh cũng không cảm thấy có gì bất thường, chỉ là đột nhiên mất đi cảm giác, sau đó bốn phía một mảnh hắc ám, chỉ có linh lực nồng đậm tràn đầy bốn phía.
Y đưa mắt nhìn lại, lấy tu vi của y thế nhưng không thấy rõ bất cứ thứ gì, trạng thái như vậy, cũng chỉ có lần nghịch chuyển thời không mới xuất hiện qua.
Tiêu Cảnh cũng không cảm thấy hoảng hốt, ngược lại, nội tâm y an tĩnh, bởi vì y biết, sư tôn phân cách hai giới thành công, chờ đến khi thấy rõ mọi thứ, chắc hẳn đã đến tân thế giới.
“Ngươi cho rằng đây là chuyện tốt sao?” Trong đầu đột nhiên có một người nói.
“Ngươi có ý gì?” Tiêu Cảnh lạnh giọng đáp lại.
Đại Yêu Cốt cười cười: “Ôn Thanh Lan phân cách hai giới là lấy thân hóa trận, chỉ sợ đến lúc đó ngươi chỉ có thể thấy tân thế giới hắn phân cách, nhưng lại không gặp được hắn.”
Tâm thần Tiêu Cảnh chấn động, y lớn tiếng trách mắng: “Ngươi nói bậy!”
“Ta có phải nói bậy hay không, đáy lòng ngươi chẳng lẽ không rõ, Thiên Đạo tại sao muốn ngăn cản hắn, hắn đem Thiên Đạo một phân thành hai, ngươi cho rằng Thiên Đạo có thể nguyện ý sao, huống hồ, đem Thiên Đạo một phân thành hai, ngươi cho là một tu sĩ bình thường có thể làm được sao, dù hắn là Đại Thừa Kỳ thì sao chứ?”
“Nữ Oa phân cách hai giới là tu vi gì, hắn là tu vi gì, huống chi tu vi của hắn là từ Xích Châu, chỉ sợ ngươi còn chưa biết đi, Xích Châu sẽ tìm chủ, hắn đã từng làm chủ, Xích Châu có thể cho hắn thiên phú tu hành, cũng có thể thu hồi tất cả, bao gồm mạng của hắn, kiếp trước, không đợi Xích Châu phá thể mà ra hắn đã chết, ngươi được Xích Châu mới có năng lực nghịch chuyển luân hồi, bằng không ngươi cho rằng cơ thể bán thần có thể tùy ý nghịch chuyển luân hồi sao, kiếp này, chỉ sợ chúng ta cũng không cần đợi, sư tôn ngươi vừa chết, Xích Châu tự nhiên trở về.”
“Đại Yêu Cốt, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì.”
“Tiêu Cảnh, sư tôn của ngươi lúc này, chỉ sợ đã đem chính mình luyện hóa ở trong trận, bổ toàn thế giới, đến lúc đó Xích Châu sẽ tự động trở lại trong thân thể ngươi, ngươi thành yêu thần, Tiêu Cảnh, ngươi xem, hắc ám xung quanh biến mất, dần dần có sắc thái, chờ tân Thiên Vũ Đại Lục sinh ra, sư tôn ngươi sẽ hóa thành một làn gió mát sương mù cơn mưa hay thậm chí thành không khí trong đất trời này.”
“Trộm đồ vật không thuộc về hắn, tới thời gian tự nhiên sẽ hoàn trả, dù không có chuyện này, 500 năm sau Xích Châu cũng sẽ phá thể mà ra, đến lúc đó, sư tôn kia của ngươi vẫn sẽ biến thành một khối thi thể.”
Sắc mặt Tiêu Cảnh tái nhợt, nhưng vẻ mặt y lạnh lùng, trong tròng mắt đen kịt là ngọn lửa rực cháy, y cắn môi, bình tĩnh nói: “Có biện pháp không?”
“Ngươi muốn biết?” Đại Yêu Cốt cười ngả ngớn, dụ hoặc nói: “Cùng ta dung hợp, tất cả tri thức đều ở trong thần thức của ta.”
Tiêu Cảnh nhắm mắt.
Chung quanh đúng như lời Đại Yêu Cốt nói, bóng tối chậm rãi rút đi, màu sắc dần dần thành hình, tân Thiên Vũ Đại Lục đã ra đời, nơi này là thế giới chỉ có tu sĩ.
Mở mắt ra, Tiêu Cảnh nói: “Được.”
*
Bên kia, Ôn Thanh Lan cảm thấy ý thức mình đã dần dần phiêu tán, hắn hình như biến thành gió, rồi lại biến thành mưa.
Hắn dần dần dung hợp với thế giới, nhưng lại mất đi bộ phận thuộc về Ôn Thanh Lan hắn.
Đối với kết quả này, Ôn Thanh Lan cũng đã sớm đoán trước, dù sao phân cách hai giới không thể chỉ dựa vào Thần khí bố trí trận pháp đơn giản như vậy được, dù sao cũng là chuyện thay trời đổi đất, xây dựng tân thế giới, nếu không có tu vi của thần, e rằng phải trả đại giới rất lớn.
Mặc dù như thế, Ôn Thanh Lan cũng sẽ đi làm, chỉ tiếc tiểu đồ đệ của hắn, chỉ là …. Chờ một chút…. Tiểu đồ đệ ….. là cái gì?
Trạng thái dung hợp với thế giới khi có khi không, huyền diệu hư không, Ôn Thanh Lan nghe được một thanh âm kỳ quái.
Âm thanh kỳ quái này, giống như âm thanh của hệ thống nghe được lần đầu tiên, chợt nghe tiếng máy móc không chút tình cảm nói: “Dữ liệu được tách thành công, dữ liệu ban đầu được lưu trữ, dữ liệu được tạo ra ……”
“Thế giới Chí Thần Truyện 1, thế giới Chí Thần Truyện 2, thế giới phân cách….”
“Thế giới game phân tách thành công.”
“Thầy Ôn tỉnh, thầy Ôn tỉnh!” Ôn Thanh Lan mở mắt ra, trước mặt vây quanh mười mấy người, những người này tranh nhau chen chúc, cố gắng để mình tới trước mặt Ôn Thanh Lan.
Ôn Thanh Lan nhíu mày, trong nháy mắt thanh tỉnh, hắn bất động thanh sắc quan sát những người kỳ lạ này, nhàn nhạt nói: “Bản tôn không biết lúc nào thì có nhiều đệ tử như vậy, bảo Tiêu Cảnh lại đây, bản tôn muốn hỏi y một chút.”
Những người đó hai mặt nhìn nhau, mắt lộ ra vẻ xấu hổ và lo lắng.
Một người đàn ông trẻ tuổi tóc vàng ngắn do dự ấp úng nói: “Ôn ….. Thầy Ôn, thầy có khỏe không?”
“Đúng vậy, thầy Ôn, thầy không nhớ bọn tôi ư?”
Ôn Thanh Lan ngước mắt nhìn mười mấy người vây quanh mình, những người này đều tóc ngắn, nhìn qua vừa khỏe mạnh vừa hoạt bát, lớn tuổi nhất là một ông lão, trên mặt đeo một món đồ kỳ lạ.
Trí nhớ tu sĩ vô cùng đáng sợ, nếu nguyện ý, có thể đem một chi tiết trong kiếp sống tu đạo lấy ra hồi niệm, thậm chí thanh âm mùi vị lúc đó đều không sai chút nào.
Nhưng Ôn Thanh Lan hết sức rõ ràng mình không quen biết những người này.
Bấy giờ hắn mới chú ý tới nơi kỳ lạ này.
Nơi này là một căn phòng màu trắng, trên dưới trái phải đều là màu trắng, trên tường treo tranh ảnh kỳ quái, càng làm cho người khiếp sợ chính là, linh khí ở đây vô cùng loãng, thậm chí không thể sử dụng, vô luận Ôn Thanh Lan cố gắng thế nào, cũng không thể hấp thu và ngưng tụ linh lực.
Hắn chấn động trong lòng, nhưng nét mặt không hiện, chỉ là hơi nhíu mày.
Bởi vì lúc này hắn đang nằm trong một khoang thuyền, trên người mặc quần áo cổ quái, trong khoang thuyền đều là dịch thể kỳ quái, làm toàn thân hắn ướt đẫm.
Ôn Thanh Lan trong lòng khẽ động, có phỏng đoán, hắn đại khái cũng không biến mất trong thiên địa, trái lại bởi vì nguyên nhân không biết, đi tới một thế giới xa lạ.
Ông lão trên mặt đeo món đồ kỳ lạ dùng ánh mắt lo lắng quan sát Ôn Thanh Lan, sau đó ông nói với người xung quanh: “Giáo sư Ôn ở thế giới game ngây người lâu lắm, đã lẫn lộn hiện thực, hiện giờ hắn không thể thoát khỏi thân phận trong giả lập của mình, chỉ nhớ rõ thân phận của mình trong thế giới game 《 Chí Thần Truyện 》, bị vây trong trạng thái vô cùng nguy hiểm, cho nên hắn phải tĩnh dưỡng và trị liệu.”
“Giáo sư Hoàng nói đúng, chúng ta nhất định phải mời bác sĩ tâm lý tốt nhất tới trị liệu cho giáo sư Ôn.” Một người đàn ông mặc quần áo đen lên tiếng, trên mặt cũng đeo mắt kính, dáng vẻ khôn khéo và nghiêm túc.
Nhìn thấy hai người lên tiếng, những người khác mới nhẹ nhàng thở ra, chợt nghe người đàn ông áo đen nói: “Mọi người giải tán đi, thế này sẽ làm giáo sư Ôn khẩn trương cảnh giác, hiện giờ tốt nhất nên đưa giáo sư Ôn ra ngoài tĩnh dưỡng cho tốt.”
Nói xong, người đàn ông trẻ tuổi đi tới trước mặt Ôn Thanh Lan, vươn tay, anh tháo kính xuống, lộ ra đôi mắt sắc bén, mỉm cười duỗi tay nói với Ôn Thanh Lan: “Giáo sư Ôn, xin chào.”
Ôn Thanh Lan bất động thanh sắc đánh giá đối phương, vẻ mặt hắn không chút biểu cảm, không biết người đàn ông trẻ tuổi này có ý gì.
Mặc dù không hoàn toàn nghe hiểu những người này nói gì, nhưng Ôn Thanh Lan cũng đã hiểu hơn phân nửa, bọn họ là nói hắn mới vừa ra khỏi một trò chơi, cho nên xem mình thành người trong trò chơi, mà trò chơi này thực không khéo là thế giới hắn đã từng sinh hoạt trước kia.
Chỉ là, mọi thứ đã từng phát sinh, sao có thể chỉ là trò chơi, trong cuộc đời tu đạo dài dằng dặc, gặp được những người đó những chuyện đó, sao chỉ có thể là hư cấu.
Lẽ nào hắn đem hết toàn lực không tiếc luyện hóa bản thân, cũng phải phân cách hai giới mở ra tân thế giới, chỉ là một trò chơi buồn cười?
Người đàn ông trẻ tuổi đợi một lúc, thấy Ôn Thanh Lan không có phản ứng, anh cũng không tức giận, chỉ là tốt tính cười nói: “Tôi là Lý Thư, là tổng giám đốc điều hành công ty game Thiên Vũ, tôi biết trong lòng giáo sư Ôn nhất định có rất nhiều câu hỏi, nhưng mới vừa ra khỏi thế giới hư cấu, thể xác và tinh thần của giáo sư Ôn chắc chắn mệt mỏi, trước hết hãy nghỉ ngơi thật tốt, tất cả chờ nghỉ ngơi xong, thấy bác sĩ tâm lý rồi nói sau, giáo sư Ôn, anh cảm thấy thế nào?”
Tuy Ôn Thanh Lan không cảm thấy mình cần nghỉ ngơi, nhưng Lý Thư nói đúng tâm ý của hắn, hắn quả thực muốn yên tĩnh một lát, suy nghĩ mình lúc này rốt cuộc đã tới nơi nào.