• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì Tiêu Cảnh mất trí nhớ càng thêm nghiêm trọng, kế hoạch của Ôn Thanh Lan cũng không cách nào thực hiện.

Càng không xong chính là, ký ức hiện giờ của Tiêu Cảnh dừng lại ở kiếp trước, cũng chính là ký ức trong 《 Chí Thần Truyện 》, thậm chí còn đối với Ôn Thanh Lan tràn đầy cảnh giác và hoài nghi.

Trong chốc lát, chỉ sợ yêu cầu của Cổ Thi ma tướng, mời đối phương uống chén trà cũng không dễ làm.

Nhưng không biết có phải cùng Tiêu Cảnh ở một chỗ lâu rồi hay không, vận khí hiện giờ của Ôn Thanh Lan hình như thay đổi tốt hơn, ngay lúc hắn đang nghĩ cách, Tiêu Cảnh lại đưa mình tới cửa, nói là sư tôn tới lâu như vậy, còn chưa cùng sư tôn trò chuyện, cho nên muốn tới nói chuyện.

Tuy Ôn Thanh Lan không biết thầy trò hai người bọn họ có cái gì để nói, nhưng nghĩ đến chuyện của Cổ Thi ma tướng, hắn vẫn chấp nhận lời hẹn của Tiêu Cảnh.

Trên bàn nhỏ (*) trong phòng trà, hơi nước bốc hơi lượn lờ, Ôn Thanh Lan mặt không đổi sắc uống trà: “Ma quân sự vụ bận rộn, có lòng thảnh thơi tới chỗ người rãnh rỗi như ta uống trà, không sợ vắng vẻ thê tử tân hôn?”

(*) hình đầu trang

Tiêu Cảnh ý vị không rõ mà cười: “Sư tôn nói đùa, lễ chưa thành, thì không tính là phu thê, huống chi sư tôn chẳng lẽ không rõ, Ngân Sa với ta, cũng chỉ là hợp tác lợi dụng đối phương mà thôi.”

“A, bản tôn thật sự không biết Ma quân lại là người lãnh khốc nhẫn tâm như thế.” Nghe Tiêu Cảnh giải thích xong, Ôn Thanh Lan không dao động, chỉ là cười nhạo một tiếng trào phúng nói.

Nào ngờ Tiêu Cảnh lại nhìn chằm chằm hơi nóng lượn lờ trong chén, hơi mỉm cười tự giễu nói: “Đệ tử thế này, sao bằng một phần vạn sư tôn, những thủ đoạn tâm kế này đều là sư tôn dạy dỗ đúng cách.”

Ôn Thanh Lan hơi nheo mắt: “Cho nên Ma quân tìm đến Ôn mỗ, chính là vì chỉ trích Ôn mỗ sao?”

“Tiêu Cảnh nào dám, một ngày làm thầy cả đời làm cha, sư tôn chung quy là sư tôn, mặc kệ sư tôn đối đãi đệ tử thế nào, trong lòng Tiểu Cảnh cũng là nhớ sư tôn.”

Tiêu Cảnh cũng nhìn Ôn Thanh Lan, ánh mắt phức tạp nói.

Ôn Thanh Lan: “….” Một ngày làm thầy cả đời làm cha, lời này nghe thế nào hơi có chút chói tai nhỉ? Tiểu tử Tiêu Cảnh này không phải là cố ý đi.

Nghe đầy tai lời oán giận của Tiêu Cảnh, Ôn Thanh Lan có chút buồn bực, trong 《 Chí Thần Truyện 》rốt cuộc Tiêu Cảnh tích bao nhiêu oán khí, đến mức vừa nhìn thấy mình thì ‘Hận này kéo dài vô thời hạn’ thế.

Nhớ tới những lời Tiêu Cảnh nói lúc cầm tù ở Vô Vi Đạo Tông, còn có hiện tại uống trà nói chuyện phiếm đều trò chuyện thành như vậy, Ôn Thanh Lan khó tránh khỏi có chút buồn bực.

“Ký chủ, ngài là giả hồ đồ hay là hồ đồ thật vậy, mình có bao nhiêu tra chính mình không biết sao?” Hệ thống nghe tới 《 Chí Thần Truyện 》nhịn không được lên tiếng nói: “Bằng không độ hắc hóa của Tiêu Cảnh sao lại cao tới vậy.”

Ôn Thanh Lan cố ý làm lơ hệ thống nhắc nhở, nâng chung trà lên nhấp ngụm trà nóng, hắn thản nhiên nói: “Cho nên hôm nay ngươi tới đây chính là tỏ lòng trung thành với bản tôn?”.

“Sư tôn tại sao lại nghĩ như vậy.” Tiêu Cảnh lại đột nhiên cười.

Đáy lòng Ôn Thanh Lan bỗng nhiên dâng lên một luồng dự cảm không ổn, tiếp theo sắc mặt hắn biến đổi, trợn mắt nhìn Tiêu Cảnh.

Chợt nghe Tiêu Cảnh thong thả ung dung tiếp tục nói: “Sư tôn nhất định rất khó hiểu đi, vì sao đồ nhi uống nhiều trà của người như vậy còn không có chuyện, đúng không?”

Nhìn nét phẫn nộ trên mặt Ôn Thanh Lan, ánh mắt Tiêu Cảnh càng thêm âm trầm, khóe môi y hơi cong: “Đó là bởi vì đồ nhi sớm đã đem độc trong trà của sư tôn đổi thành máu của đồ nhi.”

Ôn Thanh Lan chỉ cảm thấy một ngụm máu kẹt ở cổ họng, không lên nổi cũng không xuống được.

Hắn lần thứ hai thua bởi tài hạ độc của Tiêu Cảnh, kỹ thuật hạ độc của tiểu đồ đệ cư nhiên xuất thần nhập hóa như thế. 

Thấy Ôn Thanh Lan sắc mặt thảm đạm, Tiêu Cảnh vừa lòng đứng lên, khoanh tay nói: “Cổ Thi ma tướng nhất định nói với sư tôn, cổ độc gã hạ không người có thể giải, dù là bổn quân cũng không được, nhưng gã nhất định không biết, bổn quân đích thật là không giải được độc của gã, nhưng máu của bổn quân lại có hiệu quả không ngờ, cổ độc gã ở trước mặt nó cũng chỉ là một chuyện cười mà thôi.”

Nói xong, Tiêu Cảnh đi tới cạnh Ôn Thanh Lan, cúi người nói: “Sư tôn, thế nào, máu Tiểu Cảnh mùi vị thế nào?”

Đôi mắt đen kịt của y chiếu thật sâu vào trong mắt Ôn Thanh Lan, sâu thẳm giống như một vũng nước giếng không thấy ánh mặt trời, bên trong quay cuồng oán hận, ngưỡng mộ, đan xen hưng phấn và lạnh lùng, là tình cảm nồng nhiệt bị phong trần đè nén thành vũng bùn đen đặc hôi thối, đủ để cắn nuốt một người xương cốt không còn.     

“Vốn Tiểu Cảnh còn tưởng rằng, sư tôn thật sự để ý chuyện đại hôn của Tiểu Cảnh, kết quả là bởi vì sư tôn trúng độc, cho nên chỉ có thể tới đòi mạng Tiểu Cảnh.” Tiêu Cảnh lộ ra một nụ cười vô cùng tuyệt diễm, nhưng cái cười này lại làm xương cốt người ta đều phát lạnh, y thân mật mà ôn nhu sờ sờ mặt Ôn Thanh Lan: “Sư tôn, người có phải cảm thấy đồ nhi thực đáng thương thực buồn cười không?”

Ôn Thanh Lan hít thở nặng nề, bây giờ Tiêu Cảnh tản ra mị lực chưa bao giờ có, vô cùng tà ác cũng vô cùng mị hoặc.

Trước kia đã nói, bởi vì bản thân Tiêu Cảnh từng trải, khí chất vốn nghiêng về tối tăm hắc ám, sau đó bởi vì vẫn luôn cùng Ôn Thanh Lan ở bên nhau nên được thỏa mãn, đại đa số đều là ngoan ngoãn nghe lời, tuy rằng Tiêu Cảnh dịu ngoan ngượng ngùng cũng hết sức đẹp, nhưng hiện giờ y lại càng câu hồn đoạt phách.

Giống như là anh túc yêu dị nở rộ trong bóng tối, tươi đẹp mỹ lệ, lại đoạt tánh mạng người.

“Chẳng lẽ không phải?”

Biết đồ đệ lăn qua lộn lại cũng chỉ là oán giận mình lãnh khốc vô tình, Ôn Thanh Lan cũng không để bụng, chỉ là thưởng thức mị lực khai mở toàn bộ của đồ đệ, thuận miệng trả lời.

Đồng thời trong lòng thầm nghĩ, trách không được Quân Ám Hoa, Ngân Sa đuổi theo vây quanh Tiêu Cảnh, nếu đồ đệ ở Ma Đạo Giới vẫn thế này, đó cũng có thể hiểu được.

Tiêu Cảnh nhận đáp án tuyệt không ngoài ý muốn, y cười khẽ một tiếng: “Đúng vậy, biết rõ sư tôn là cái dạng này, còn mong chờ điều gì ta thật là quá buồn cười, một khi đã như vậy, đồ nhi cũng không cần lưu tình nữa.”

Thình lình nghe một câu như thế, Ôn Thanh Lan đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhíu mày trừng Tiêu Cảnh: “Ngươi muốn làm gì?”

“Kỳ thực cũng không có gì, sư tôn nếu sợ cổ trùng của Cổ Thi ma tướng như vậy, như vậy uống máu của đệ tử, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời của đệ tử, đúng không?”

Tiêu Cảnh cong lưng không chút khách khí túm Ôn Thanh Lan, Ôn Thanh Lan lảo đảo một chút, lại bị Tiêu Cảnh chặn ngang đỡ lấy, chỉ nghe Tiêu Cảnh nhẹ giọng cười nói ở bên tai: “Sư tôn đừng sợ, đệ tử chỉ muốn sư tôn phối hợp một chút thôi.”

Dù sao từng cùng Tiêu Cảnh có hai lần cá nước thân mật, thân thể hai người đã quen thuộc, hôm nay nói chuyện cách Tiêu Cảnh gần như vậy, khó tránh khỏi dẫn tới Ôn Thanh Lan nhịn không được run rẩy.

Nhưng lại khiến đối phương hiểu lầm, Tiêu Cảnh chỉ thấy sư tôn thực sự sợ hãi phục tùng, trên mặt y lộ ra thỏa mãn kỳ lạ, tay ôm vòng eo Ôn Thanh Lan, càng dùng sức mà nắm thật chặt.

Ôn Thanh Lan cũng tính toán lợi dụng đồ đệ một lưới bắt hết người của Cổ Thi ma tướng, tuy hiện giờ vị trí con mồi thợ săn thay đổi, nhưng kết quả cũng không có gì khác, cho nên nghe Tiêu Cảnh nói, Ôn Thanh Lan cũng không nói gì, thầm chấp nhận.

Quả nhiên sau khi nghe tin tức Ôn Thanh Lan truyền ra, Cổ Thi ma tướng không bao lâu liền tìm một lý do đơn độc tìm Tiêu Cảnh.

Khi đó, Tiêu Cảnh vừa lúc tâm tình tốt kéo Ôn Thanh Lan ngắm hoa ở hoa viên.

Tuy yêu hoa độc thảo Ma Đạo Giới không có gì đáng xem, nhưng lại không thắng nổi hứng thú bừng bừng của Tiêu Cảnh, cũng không biết đồ đệ rốt cuộc bị chọc trúng điểm nào, có hứng như vậy.

Cổ Thi ma tướng nhìn Ôn Thanh Lan, nhưng Ôn Thanh Lan lại lười biếng dựa trên giường đá ngắm hoa, nhìn cũng không nhìn đối phương một cái, Cổ Thi ma tướng nghĩ Ôn Thanh Lan đã hiểu rõ trong lòng, không cần nói thêm nữa để tránh bị lộ, lập tức dời đường nhìn.

Tiêu Cảnh thấy thế, rất có hứng thú nhìn về phía Cổ Thi ma tướng: “Khanh tới có chuyện gì?”

Cổ Thi ma tướng liễm thần, chấp lễ nói: “Quân thượng, tiểu tướng nghe nói phương bắc Ma Đạo Giới có một thịnh bảo sắp xuất thế, tục truyền bảo này là đại ma thượng cổ đúc nên, có thể tự do qua lại hai giới, bảo vật vô chủ người có đức mới có được, tiểu tướng cho rằng bảo bối này nên là quân thượng đoạt được.”

“À, khanh là cảm thấy bổn quân nên đi lấy bảo bối này?” Tiêu Cảnh nghĩ nghĩ: “Phương bắc, đó chính là địa bàn của Ám Dạ Ma tôn.”

Cổ Thi ma tướng vội vàng nói: “Tiểu tướng cũng muốn mang bảo bối tới dâng cho quân thượng, chỉ là bảo bối thông linh, tiểu tướng lo không cách nào mang đến, trái lại tiện nghi người ngoài, bởi vậy mới bẩm báo trước với quân thượng.”

“Ừ, nếu bổn quân không đi chẳng phải là có vẻ sợ Ám Dạ Ma tôn, huống chi bảo vật à, cũng không muốn để người kia lấy được đâu.”

Tiêu Cảnh nói làm liền làm, ngày hôm sau dẫn theo Ôn Thanh Lan và Cổ Thi ma tướng xuất phát.

Ma Đạo Giới tuy rằng chỉ là một tiểu không gian phụ thuộc do Thiên Vũ Đại Lục sáng lập, nhưng nơi này kỳ thật cũng hoàn toàn không nhỏ.

Phương bắc nơi ở của Ám Dạ Ma tôn cách Ma cung gần khoảng nửa tháng lộ trình.

Ba người đều là tu sĩ, hơn nữa Tiêu Cảnh còn điều khiển linh khí phi hành thượng phẩm, đi chừng mấy ngày đã tới bắc giới.

Phong cảnh ở đây khác xa Ma cung của Tiêu Cảnh.

Nếu nói vị trí Ma cung là trung tâm đô thành xem như tương đối màu mỡ, như vậy bắc cảnh đó là một vùng đại mạc bão cát hoang vu hẻo lánh.

Nghe nói vùng bão cát này có danh xưng là đại mạc Ma quỷ, đại mạc thoạt nhìn một mảnh yên tĩnh, nhưng mà sau khi đi vào, ngay cả tu sĩ cũng có thể cửu tử vô sinh.

Mà chiếm cứ vùng sa mạc hoang vắng hẻo lánh này là một ma tu được xưng là Ám Dạ tôn giả, đi tới vùng đại sa mạc, nếu không tuân theo quy củ của Ám Dạ tôn giả, có thể bị ném vào trong đại mạc Ma quỷ, trở thành một bộ xương trong đại mạc.

Dù là Tiêu Cảnh cũng không dám tùy ý cưỡi linh khí phi hành xuyên qua vùng sa mạc này, vì vậy sau khi ba người tới sát biên giới sa mạc, đã đi xuống phi hành khí dừng ở một quán trà rách nát.

“Cổ Thi, ngươi nói nơi này có bảo bối xuất thế, bổn quân nhìn như thế nào không giống?” Ba người Tiêu Cảnh sau khi dừng ở bên cạnh quán trà, y liền trực tiếp hỏi.

“Quân thượng, tiểu tướng lấy được tin tức nói chính là chỗ này, có thể bảo bối còn chưa tới ngày xuất thế, huống chi quân thượng ngài nhìn một cái, địa phương hoang vắng như vậy đều tới không ít tu sĩ, bọn họ nhất định cũng là nhận được tin tức mới chạy tới.” Cổ Thi ma tướng chỉ xung quanh giải thích.

Tiêu Cảnh đưa mắt nhìn lên, xung quanh quả thực lục tục tới không ít tu sĩ, chẳng qua vẻ mặt những người này thoạt nhìn thật không giống như là tầm bảo, mà như là trả thù.

Y không khỏi thu hồi đường nhìn cười nói: “Khanh thật có lòng, tìm một lý do như thế.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK