Hắn không biết A Lữ rốt cuộc ngộ ra bản năng gì của loài yêu, nhưng hắn biết mình hoàn toàn không có cách nào chống lại ngọn lửa tình hừng hực.
Gần như có thể đem thần hồn hắn nóng cháy khiến cả người hắn hỗn loạn, mơ hồ nhìn thấy một mỹ nhân tóc dài dung nhan tuyệt sắc đi tới chỗ mình.
Mỹ nhân hơi hơi mỉm cười, trong phút chốc như trăm hoa đua nở vạn diễm tranh minh.
Ôn Thanh Lan cố nhẫn nhịn một lát, nhưng đối phương lại không biết mình hảo tâm, lại dựa vào ngực mình.
Như thế làm sao có thể nhịn, giây tiếp theo, hắn thô lỗ kéo đối phương qua đè ở dưới thân…….
Mỹ nhân có chút trúc trắc, nhưng Ôn Thanh Lan không quan tâm chút nào, hắn nâng mặt đối phương lên vừa hôn vừa liếm, lôi kéo tay của đối phương, chỉ dẫn đối phương sờ mình, cho đến khi hai người đều thở hồng hộc, lần lượt tiết một lần, thần trí hỗn độn mới thanh tỉnh lại.
Lúc này Ôn Thanh Lan mới nhớ tới, nào có mỹ nhân gì, bị hắn đè dưới thân chính là tiểu đồ đệ Tiêu Cảnh của hắn.
Nhưng Tiêu Cảnh dung nhan xuất chúng, hiện giờ cũng hãm trong tình triều, con ngươi màu đen vừa ậng nước vừa sáng, si mê nhìn chằm chằm Ôn Thanh Lan, ngọn lửa nóng rực bên trong nó, theo con đường vô hình đốt vào lòng Ôn Thanh Lan.
Thấy Ôn Thanh Lan cũng nhìn mình chăm chú, Tiêu Cảnh bỗng nhiên cười, y lúc này cũng sắp bị lửa tình thiêu đốt, thần trí vừa mê mang vừa hưng phấn, cùng sư tôn âu yếm gần như vậy, trong lòng đều là thỏa mãn, nụ cười này tựa như nước xuân dập dờn, diễm sắc bức người, câu hồn đoạt phách.
Chọc lòng Ôn Thanh Lan rung động, nghĩ tới trước đây Tiêu Cảnh khổ luyến, từng lời đau khổ tố cáo, thì cũng không nhịn nữa, lại hôn lên lần nữa.
“Sư tôn, sư tôn, sư tôn…..”
Trong lòng Tiêu Cảnh ngập tràn vui mừng, nhịn không được từng tiếng gọi Ôn Thanh Lan, nhưng miệng y bị chặn kín kẽ, cũng chỉ có thể phát ra những tiếng lầm bầm dính nhớp ở yết hầu, từ khe hở giữa miệng tràn ra, biến thành rên rỉ.
Ôn Thanh Lan mắt phượng sáng kinh người, bị một tiếng trêu chọc mà chật vật thở dốc, đáy lòng thầm mắng: Thật là nuôi phải một con tiểu yêu tinh muốn mạng người, tiểu dâm đãng.
Đáy lòng mắng, nhưng tay lại không nhàn, chỉ hai ba cái thì xé rách quần áo của Tiêu Cảnh, rất nhanh hai người đã thẳng thắn với nhau.
Say mê trong mắt Tiêu Cảnh càng sâu, y vươn tay ôm sư tôn trên người.
Thân thể sư tôn như băng như tuyết, thánh khiết giống như thiên thượng thần chỉ.
Nhưng hôm nay y lại có tài đức gì ôm thân thể thánh khiết như vậy, đem thiên thượng thần chỉ kéo xuống thế gian, nhập vào trong ngực tràn đầy chấp niệm của y.
Y tình khó tự ức, cảm xúc kích động, không khống chế được nội tâm mừng như điên trở mình, đè sư tôn ở dưới thân.
Cúi đầu dùng môi răng cúng bái băng tuyết thánh khiết.
Ôn Thanh Lan không ngờ bị đẩy ngã ngược, sau đó môi lưỡi nóng rực của Tiêu Cảnh đè lại, toàn thân hắn tình triều cuồn cuộn, hắn không kịp nói cái gì, lời vừa ra khỏi miệng đã biến thành rên rỉ.
Nhưng chuyện không ngờ tới đã xảy ra, Tiêu Cảnh hôn môi, hắn ở dưới thế mà mềm nhũn, một luồng nhiệt triều lại bắt đầu khởi động, khiến hắn thoải mái mà chỉ nghĩ muốn ôm chặt Tiêu Cảnh.
Tiêu Cảnh nhạy bén nhận ra Ôn Thanh Lan phối hợp, trong lòng y vui sướng cực kỳ, cẩn thận cùng sư tôn kết hợp thành một chỗ, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Sư tôn, sư tôn, sư tôn….”
___Đây là tuyến đường H cua đồng___
Tròn một ngày một đêm hoang đường, chờ cổ nhiệt lượng thừa kia biến mất hoàn toàn, Ôn Thanh Lan vẻ mặt khó lường nhìn Tiêu Cảnh bên cạnh, Tiêu Cảnh đang ngủ say, trong mộng còn đang cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra má lúm đồng tiền nho nhỏ, có vẻ đơn thuần đáng yêu.
Bởi vì ngày hôm qua hỗn loạn, Khóa Thần Trận gần như bị phá hỏng, bát quái đài trở thành giường đá bình thường, Ôn Thanh Lan đứng dậy ngồi ở trên bát quái đài, nhặt quần áo rớt đầy đất mặc lên trên người.
Chỗ bóng tối, bốc lên một làn sương đen dày đặc, cuối cùng ngưng tụ, hóa thành thân hình của một nam nhân, chỉ là có chút không ổn định, sương đen khi tụ khi tán, cuối cùng mới miễn cưỡng thành hình.
Ôn Thanh Lan nhìn đại đồ đệ của mình ngưng tụ thành hình, hắn bất động thanh sắc mà nhặt áo choàng trên mặt đất khoác lên người Tiêu Cảnh.
Văn Uyên cũng không ngờ tiểu sư đệ sư tôn thu lại lòng dạ ác độc đến vậy, vừa tới đã bóp nát trái tim hắn, thiếu chút nữa làm hại hắn hóa thành ma khí cấp thấp không có linh trí.
Thật vất vả hao hết khí lực ngưng tụ thành hình, chỉ thấy sư tôn vẻ mặt quái lạ ngồi ở trên bát quái đài, tiểu sư đệ bên cạnh hình như đang hôn mê bất tỉnh.
Hắn có chút không rõ tình huống hiện tại, thấp giọng hỏi: “Sư tôn?”
Nghe giọng của đại đồ đệ, Ôn Thanh Lan mới từ trong trầm tư phục hồi tinh thần, đứng dậy nói: “Chúng ta đi.”
Văn Uyên tuy có chút khó hiểu với quyết định của sư tôn, nhưng hắn cũng không phải người nói nhiều, cho nên cũng không hỏi, mà là đi theo sau sư tôn, cùng nhau lặng lẽ rời Vô Vi Đạo Tông.
Ôn Thanh Lan chọn rời khỏi Vô Vi Đạo Tông là vì, thứ nhất bản thân hắn muốn rời khỏi Đạo Tông mấy ngày, tìm kiếm mấy đồ vật, trải qua nháo loạn với Tiêu Cảnh lần này, cũng khiến hắn mở mang bản lĩnh của tiểu đồ đệ, Đạo Tông do Tiêu Cảnh quản, cũng không có gì không yên lòng.
Thứ hai, hắn lúc này dư độc chưa trừ rớt tu vi, thần hồn lại ở trạng thái bị phong bế, sau khi biết được tâm tư của Tiêu Cảnh đối với hắn, hắn cũng không muốn dùng trạng thái này ở chung với Tiêu Cảnh.
Không phải hắn phòng bị Tiêu Cảnh quá sâu, mà là Tiêu Cảnh nếu có tâm với hắn, thì khó tránh khỏi sinh ra tâm tư khác, vạn nhất Tiêu Cảnh cảm thấy trạng thái này của hắn không tồi, muốn duy trì như vậy, thì hắn lấy cái gì đối kháng với đối phương.
Cho nên chi bằng lặng lẽ rời đi, đổi thân phận hành sự, ngược lại cũng tiện hơn không ít.
Hệ thống có chút kinh ngạc nói: “Ký chủ, tui còn tưởng rằng ngài vừa mở mắt, sẽ hận không thể muốn giết chết Tiêu Cảnh.”
“Tại sao bản tôn phải hận không thể giết Tiêu Cảnh?” Ôn Thanh Lan ở trong đầu điềm nhiên nói.
Hai thầy trò Ôn Thanh Lan và Văn Uyên đã rời địa giới Vô Vi Đạo Tông, đi tới Tụ Tiên Trấn dưới chân Đạo Tông.
Không biết Tiêu Cảnh dùng cách gì phong bế thần hồn của mình, Ôn Thanh Lan một chốc một lát cũng không cách nào gỡ bỏ, không cách nào gỡ bỏ phong ấn thần hồn, thì không có cách nào thanh trừ dư độc, độc tính ăn mòn linh khí, khiến hắn từ đại năng Hợp Thể Kỳ rơi xuống Kim Đan, đi trong Tụ Tiên Trấn, chính là một tu sĩ bình thường, không một người nào chú ý.
Ôn Thanh Lan ở Đạo Tông bận việc tranh quyền và tu luyện, đã không biết bao lâu chẳng để ý những cảnh tượng náo nhiệt thế này.
Nghe câu hỏi của hệ thống, Ôn Thanh Lan rất có tâm tình trả lời một câu vui đùa: “Hơn nữa, bản tôn giết được y sao?”
Lời này vừa nói ra, nhớ tới những chuyện Ôn Thanh Lan làm trong kịch tình, hệ thống cũng không khỏi trầm mặc.
Trầm mặc một hồi, hệ thống nói: “Tuy quá trình làm việc của ký chủ ngài quanh co, thậm chí Tiêu Cảnh cũng hắc hóa, nhưng cuối cùng cũng coi như là đạt thành chủ tuyến Vô Vi Đạo Tông, muốn biết số liệu hiện tại của ký chủ ra sao không?”
“À, ngươi nói xem?”
Hệ thống vừa nói vậy, Ôn Thanh Lan cũng muốn biết tình hình.
Lâu như vậy tới nay, hắn đối với giá trị vận khí cũng nghiệm chứng được kha khá, thứ vận khí này tuy rằng huyền diệu, nhưng đôi khi lại rất hữu dụng, lại còn có liên quan rất lớn với Tiêu Cảnh.
Quả nhiên chợt nghe hệ thống nói: “Hoàn thành chủ tuyến Vô Vi Đạo Tông, giá trị vận khí hiện nay của ký chủ: 40%, độ hảo cảm 70%, độ thân mật 80%, độ ngọt ngào 30%, nhưng ký chủ muốn biết độ hắc hóa của Tiêu Cảnh bao nhiêu không, 80% nha?”
Ôn Thanh Lan một chút cũng không cảm thấy lạ.
Nếu nói trước kia, hắn chỉ xem Tiêu Cảnh như tiểu đồ đệ thuần lương trầm mặc mà đối đãi, thì khi trải qua chén trà độc và chuyện dưới mật thất ngầm, hắn hiểu Tiêu Cảnh càng sâu.
Căn cứ vào việc trong mật thất ngầm Tiêu Cảnh thổ lộ tình cảm rối rắm, như vậy một đêm thượng kia, Tiêu Cảnh tỉnh lại phát hiện mình trơ trọi bị vứt bỏ trên bát quái đài, không biết sẽ hiểu sai tới mức nào, độ hắc hóa cao như vậy, thật là một chút cũng không kỳ quái.
Bằng hiểu biết của hắn đối với tính tình tiểu đồ đệ, Tiêu Cảnh ở bên trong Đạo Tông sẽ không hiển lộ mảy may, lúc không có ai sẽ phát điên tìm hắn.
Mặc dù biết trạng thái bây giờ của tiểu đồ đệ, nhưng Ôn Thanh Lan lại không có chút lòng thương hại nào, cũng không có dự định trở về, mà đuổi Văn Uyên đi, theo sông Lan Thương xuôi về nam.
Trong nháy mắt đã trôi qua mười năm.
Đối với người Tu Chân Giới mà nói, mười năm không tính là quá dài, cũng không thể nói là ngắn, đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.
Ví dụ như Ma giới đệ nhất nhân Phệ Hồn Lão Tổ độ kiếp thất bại hồn phi phách tán, Ma giới xuất hiện một người lai lịch thần bí thân phận hắc mã (*) thần bí, một lần ra tay giết chết ba gã ma tướng mà thành danh, lấy tư thái cực kỳ dũng mãnh ngồi vững ở vị trí Ma quân.
(*) không lường được thực lực với người cạnh tranh.
Lại nói Vô Vi Đạo Tông thay đổi quyền thế, bản thân tiền chưởng môn Khuất Minh Dương nhập ma đền tội, tân chưởng môn Ôn Thanh Lan hành tung không rõ, quyền hành cả tông môn rơi vào trên người đệ tử Tiêu Cảnh của Ôn Thanh Lan, theo lý thuyết một tiểu bối chấp chưởng quyền thế, chắc chắn có người không phục, cũng không biết Tiêu Cảnh kia dùng biện pháp gì, phàm là người phản đối y, rời đi, mất tích, hoặc chết.
Vô Vi Đạo Tông lớn như vậy lại là không dám có thanh âm phản đối, đối với chưởng môn trước kia cũng là nói cũng không dám nói, quả nhiên là người đi thì trà nguội (*), nhân tình ấm lạnh có thể thấy đốm (**).
(*) nhân tẩu trà lương
(**) mảng đốm trên người con báo (ví với sự vật rất nhỏ bé)
Theo lý Vô Vi Đạo Tông tổn thất nhiều chủ lực như vậy, nên rớt vị trí tu đạo đệ nhất tông.
Nhưng sự thật là, mấy năm trước có một môn phái có chủ ý đánh Đạo Tông khi dễ người cầm quyền là tiểu bối, muốn xâm chiếm Vô Vi Đạo Tông, kết quả lại bị tên tiểu bối này hung hăng dạy dỗ một trận.
Người cầm quyền Đạo Tông tân nhiệm Tiêu Cảnh, trước đó chưa ai biết tên, ai ngờ lúc cầm quyền thể hiện nhiều chỗ bất phàm như vậy, tu vi cũng không giống như là vãn bối nho nhỏ, ngay cả môn chủ của một môn cũng phải ăn thiệt, khiến mọi người rất là giật mình.
Hiện giờ Tiêu Cảnh đã từ biệt vô vi (*) yên lặng trước đây, thành một nhân vật mà Tu Chân Giới chạm tay là bỏng, cho dù là chưởng môn bốn môn gặp mặt cũng phải cung kính gọi một tiếng Đạo Tôn, là người mà đông đảo tu sĩ muốn ôm đùi nhất.
(*) tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ
Chỉ là vị Tiêu đạo tôn này, tuy rằng tuổi trẻ tuấn mỹ, tu vi cao thâm, nhưng mà lại lạnh nhạt vô tình cao cao tại thượng, nghe nói người thân cận bên cạnh y đều không thấy được vẻ tươi cười của y, đánh mất ý leo lên của không ít người.
Ngồi trong quán rượu nhỏ uống trà Ôn Thanh Lan nghe đến mấy truyền thuyết giang hồ này, nhịn không được cười cười.
Không ngờ tiểu đồ đệ vậy mà cũng có lúc cao cao tại thượng lạnh nhạt vô tình, nhớ tới dáng vẻ cô vợ nhỏ ngượng ngùng dịu ngoan trước kia của đối phương, thật là khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Ngay lúc Ôn Thanh Lan lắng tai nghe bàn đằng trước nói chuyện phiếm, cửa gỗ không mấy chắc chắn của quán rượu, đột nhiên bị người bạo lực mà đá bay.