Mục lục
Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tinh Niệm

Mà Tô Giang thì sao đây.

Nguyên bản, hắn sẽ không nổi cơn tức lớn như vậy.

Buổi sáng hôm nay Hồng Đậu tới tìm hắn, nói đêm qua Tô Yên cả đêm không về.

Hắn vừa nghe lập tức phái người đi tìm.

Đi mấy chỗ Tô Yên thường đi cũng không thấy người.

Lập tức trong đầu Tô Giang liền hiện lên tên Túc Cửu Từ.

Ngày đó, hắn rất rõ ràng. Ở ghế lô đó, hai người kéo kéo giật nhẹ.

Thực rõ ràng Túc Cửu Từ chính là nhớ thương Tô Yên.

Kết quả là, Tô Giang mang theo khảm đao tới nơi này.

Mới vừa nãy, hắn còn chưa có mở miệng, sắc mặt Tả Lãnh liền trở nên rất kỳ quái.

Lúc nói chuyện với hắn, tuy rằng có chút lạnh băng, nhưng mà cử chỉ cũng là khách khí.

Không màng tới người phía sau hắn muốn tiến lên đánh, cũng bị hắn ngăn cản.

Đây đại biểu cho cái gì.......

Ánh mắt Tô Giang lập tức đỏ bừng.

Quả nhiên, Tô Yên ở chỗ này.

Tả Lãnh chỗ nào biết do chính mình bại lộ.

Còn đang kiên nhẫn khuyên bảo, thuận đường bảo người đi thông báo lão đại bên kia.

Trong phòng, chờ đến hai khi người rời giường, mới biết được việc này.

Tô Yên cúi đầu nhìn quần áo trên người chính mình.

Là áo sơ mi màu trắng của Túc Cửu Từ.

Dáng người Tô Yên tuy rằng cao gầy, nhưng so với Túc Cửu, vẫn có vẻ nhỏ con.

Lúc rời giường, cô lại nhịn không được liếc nhìn quần áo của mình.

Trái lại Túc Cửu Từ, hình như thực thích cô mặc quần áo của hắn.

Cả nửa ngày cũng không muốn cô cởi ra.

Hai người cọ tới cọ lui, dây dưa dây cà.

Chờ đến khi Tô Yên đi ra, Tô Giang đã muốn thở phì phì xông vào.

Thô giọng thanh âm

"Túc Cửu Từ! Ngươi ra đấy cho lão tử!!"

"..... đại ca"

Tô Yên dừng ở cửa thính đường, ra tiếng.

Tô Giang sửng sốt, hai mắt tức đỏ khôi phục một chút lý trí.

Vội vàng đi đến trước mặt Tô Yên, dò hỏi

"Như thế nào? Tên nhãi ranh kia chiếm tiện nghi của em??"

Tô Yên lắc đầu,

"Không có"

Cô cẩn thận nghĩ.

Đêm qua trở lại nơi này, thay đổi quần áo, sau đó.... thì ngủ rồi.

Ân, chính là như vậy.

Tô Giang nghe lời cô nói, lại thấy bộ dáng cô bình tĩnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đi, cùng ta về nhà."

Vừa nói muốn Tô Yên trở về, Quân Vực sao có thể nguyện ý?

Dù sao cũng là cực cực khổ khổ thoát ra từ phong ấn, sao có thể dễ dàng thả Tô Yên rời đi như vậy?

Nghĩ như thế, hắn ra tiếng

"Tô bang chủ, đúng là lâu rồi không gặp."

Thanh âm hòa hoãn, thực dễ dàng làm người có hảo cảm.

Nhưng mà, Tô Giang lúc này lại nổi lên cảnh giác.

Thằng nhãi này..... sợ là theo dõi Tô Yên.

Thế cho nên nửa điểm cũng không muốn khách khí với hắn

"Túc tiên sinh, đêm qua đệ đệ ta ở chỗ này làm phiền, ngày sau ta nhất định tới cửa cảm tạ thật tốt, hiện giờ, chúng tôi cáo từ trước."

Nói xong, lôi kéo cánh tay Tô Yên đầu cũng không quay lại rời đi.

Tô Yên bị lôi kéo đi ra cửa.

Cô nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Túc Cửu Từ.

Thấy hắn gắt gao nhìn mình, ánh mắt nóng rực.

Chỉ là...cuối cùng, Tô Yên vẫn đi theo đại ca rời đi.

Tô Yên mới vừa ra cửa, mí mắt Quân Vực liền buông xuống.

Một bàn tay đỡ khung cửa, như suy tư gì.

Cả nửa ngày sau, lẩm bẩm

"Tên Tô Giang kia so với ta còn quan trọng hơn sao?"

Nghĩ như vậy, tay hắn nắm chặt khung cửa chậm rãi dùng sức.

Cô bỏ hắn lại nơi này, theo nam nhân khác đi rồi.

Tả Lãnh đứng ở bên người Túc Cửu Từ nghe thấy, chợt thân thể cứng đờ.

Nhịn không được nhìn lão đại của mình nhiều vài lần.

Yên lặng suy nghĩ.

Lão đại.... sẽ không ghen tị chứ?

Ăn giấm của ca ca Tô Yên tiểu thiếu gia??

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK