*********************************
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Rốt cuộc nửa ngày sau, cô lên tiếng hỏi Triệu Linh
“Bọn họ có một đứa con đúng không?”
Cô luôn nghe thấy người phụ nữ kia gọi cái gì cha nó ơi, cha nó ơi.
Nhưng mà, vì sao trước đây cô cũng chưa từng gặp qua con của bọn họ?
Triệu Linh ngước mắt nhìn đôi vợ chồng kia, cười lạnh một tiếng
” Đúng là có một đứa con. Nhưng mà….”
Triệu Linh dừng một chút.
Tô Yên nghi hoặc
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà đứa con của bọn họ, đã chết.”
Tô Yên trầm mặc một chút.
Triệu Linh nhìn chằm chằm vào Tô Yên,
“Cô biết con của hai người đó chết như thế nào không?”
Tô Yên lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
“Bị chính bọn hắn đẩy mạnh vào bầy tang thi, bị đám tang thi cắn xé.”
Càng nói, ánh mắt Triệu Linh càng lạnh.
Bởi vì chuyện này, chỉ có một mình cô ấy biết.
Đôi vợ chồng nhà này, có thể nói bắt đầu từ trấn X, đã đi theo bọn họ.
Lúc trước, Triệu Linh nghe được tiếng bọn họ kêu gào cứu mạng nên chạy đến cứu người.
Kết quả, vừa mới đến, liền thấy đôi vợ chồng kia, phía sau còn có một đứa bé đứng lên trên một cục đá lớn.
Bởi vì virus tang thi vừa mới xâm nhập, còn chưa sinh ra biến dị.
Ba con tang thi vây quanh, thong thả tới gần.
Mắt thấy ba người bọn họ đều sắp bị ăn.
Cha của đứa nhỏ kia cắn răng một cái, tàn nhẫn đẩy đứa con của hắn ta đến bầy tang thi.
Cùng với tiếng hét thảm thiết của đứa trẻ là âm thanh của đàn tang thi cùng với tiếng da thịt bị cắn xé.
Trong nháy mắt khi cha đứa bé đẩy mạnh nó vào bầy tang thi, Triệu Linh đã đuổi tới.
Vừa vặn thấy được một màn kia.
Một khắc đó, Triệu Linh thiếu chút nữa không nhịn được trực tiếp nhảy vào đánh hai tên lòng lang dạ sói đó.
Sau đó, Diệp lão đại theo sát đuổi qua, cứu hai người kia trở về.
Còn thắc mắc vì sao Triệu Linh chậm chạp không cứu người.
Nguyên nhân này, Triệu Linh không nói cho người khác biết.
Nhắc tới đó, liền cảm thấy ghê tởm.
Một ngày kia, cô ấy nhìn thấy Tô Yên trực tiếp cho người đàn ông kia một phát súng, cô lúc ấy cao hứng thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Vốn dĩ, sự tình về Tô Yên cùng Triệu Phong, Triệu Linh cũng từng nghe Tần Cầm nói qua một ít.
Nhưng, do dù Tô Yên có làm chuyện đó.
Ở trong lòng Triệu Linh, Tô yên là một người không tệ.
Ít nhất cô ấy liếc mắt là có thể nhận ra, cầm thú đội lốt người là cái dạng gì.
Tuy rằng, ở mạt thế giết người sẽ không phạm pháp.
Nhưng nghĩ lại lúc trước nhìn thấy một màn kia, cô liền cảm thấy khó chịu.
Nếu lúc đó cô đến đó mau một chút, có lẽ, là có thể cứu đứa trẻ đó về.
Đại khái nội tâm con người luôn luôn mềm mại.
Trẻ con là những mầm non tương lai, phàm là người vẫn còn lương tri*, nhất định sẽ theo bản năng muốn bảo hộ.
*lương tri: khả năng hiểu biết, nhận thức đúng đắn điều phải trái, đúng sai hình thành ở con người qua thực tiễn cuộc sống.
Vừa nhìn thấy đứa bé chịu đau chịu khổ, mặc dù không phải mình, nhưng nhìn, vẫn sẽ cảm thấy đau lòng.
Đặc biệt là tiếng gào tuyệt vọng của đứa bé đó.
Làm Triệu Linh mỗi lần nhìn đến đôi vợ chồng đó, luôn muốn đẩy họ đến chỗ bầy tang thi.
Nhưng cô ấy không thể làm như vậy.
Trên người cô mang theo một phần trách nhiệm bảo hộ, nếu cô ra tay làm như vậy.
Chỉ sợ nội tâm những người khác sẽ mang theo sợ hãi.
Đến lúc đó thanh danh của Diệp lão đại cũng sẽ bị rơi xuống vực.
Tô Yên đã làm được những chuyện mà cô mong muốn.
Triệu Linh nhìn Tô Yên, càng nhìn càng thích.
Nhìn chỗ nào cũng thấy đáng yêu hết.
An tĩnh lại lợi hại.
Đặc biệt là mỗi lúc nhìn bộ dáng Tô Yên nghiêm túc chậm rãi làm việc.
Triệu Linh liền nhịn không được suy nghĩ xoa bóp khuôn mặt của Tô Yên.
Tô Yên quay đầu, nhìn về phía đôi vợ chồng kia.
Nhìn thật lâu thật lâu.
Tên đàn ông kia, tuy rằng đã rời tầm mắt đi, nhưng thực ra dư quang vẫn luôn chú ý đến Tô Yên bên này.
Tô Yến đã bắn xuyên qua lỗ tai hắn, hắn ta đối với cô chính là hận đến hàm răng đều ngứa.
Cũng không biết Triệu Linh cùng cô nói cái gì.
Làm cho ánh mắt Tô Yên nhìn hắn….. khiến hắn lạnh cả người.
___
Đôi lời tâm sự của Uyển: cócâu “Hổ dữ không ăn thịt con”, mà 2 vợ chồng này có chút ác, đến concủa chính mình mà cũng tàn nhẫn như vậy)