*********************************
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên im lặng nghe Triệu Phong nói xong.
Sau đó nhìn hắn
“Triệu Phong, mạng của anh là tôi cứu.”
Lúc trước nếu không phải nguyên thân dùng máu mình cứu hắn, chỉ sợ hắn đã sớm xương cốt chẳng còn rồi.
Nguyên thân từ sau khi cứu Triệu Phong, chưa bao giờ dùng chuyện này làm lợi thế để yêu cầu Triệu Phong làm cái gì.
Chỉ là hắn ta dường như đã quên rằng chính hắn không có tư cách dùng loại ngữ khí này nói chuyện với ân nhân cứu mạng.
Triệu Phong đầu tiên là sửng sốt.
Đại khái là không nghĩ tới Tô Yên luôn luôn nghe lời, khi nhìn thấy hắn thì thẹn thùng, hiện giờ thế nhưng bình tĩnh nói ra chuyện này.
Việc này chẳng những không có khiến hắn thu liễm, ngược lại trong lòng bực bội càng sâu.
“Cô có ý gì? Là muốn dùng chuyện này tới áp chế tôi? Tô Yên, cô đừng có mà được một tấc lại muốn tiến lên một thước!”
Tô Yên chớp chớp mắt, cảm thấy da mặt dày thật sự là lợi hại.
Càng ghê tởm hơn là, hắn không phải chỉ nói mà thôi, mà trong nội tâm hắn, chính là cảm thấy Tô Yên đang cư xử quá đáng!
Tô Yên nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát
“Được một tấc lại muốn tiến lên một thước?”
Sau đó, cúi đầu vỗ vỗ Tô Đường đang ghé vào trên người mình.
Lại nhìn một cái, ghé vào tai hắn nói nói mấy câu.
Tô Đường không tình nguyện buông tay ra, nhét hai tay vào túi quần, thẳng tắp làm theo.
Trên đầu hình trái tim đã xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhưng không chút nào ảnh hưởng đến sắc đẹp của hắn.
Sau đó, liền thấy Tô Yên mở cửa xe rồi đi xuống.
Mạt thế, cái gì quan trọng nhất?
Từ bi? Thiện tâm?
Là sức mạnh.
Những cái từ bi thiện tâm đó, sẽ không cảm hóa được một người ích kỷ.
Nhưng sức mạnh có thể.
Cô đi xuống xe, nhấc chân, đạp thật mạnh tới đùi Triệu Phong.
Ầm một tiếng, cùng với kêu rên, Triệu Phong quỳ gối trên mặt đất.
Cô khom lưng, một phen kéo lấy cổ áo hắn ta, ấn vào lốp xe jeep.
Triệu Phong trong mắt trừ bỏ đau đớn, còn có khiếp sợ.
Tô Yên ngoan ngoãn kia, từ khi nào bắt đầu trở nên lợi hại như thế??
Tay Tô Yên sờ bên hông rồi rút ra chủy thủ của hắn.
Giây tiếp theo, buông ra cổ áo Triệu Phong, nâng lên cổ tay của hắn.
Ầm một tiếng.
Cổ tay cùng xe jeep va chạm, phát ra âm thanh.
Cô thực nghiêm túc ra tiếng
“Tôi cứu anh, anh không cảm ơn, ngược lại lấy oán trả ơn, nhục mạ tôi, phê phán tôi.”
Cô dừng một chút, nhìn về phía Triệu Phong tức đến sắp phun ra hỏa.
Hắn tựa hồ không có ý thức được nguy hiểm tiến đến, còn tưởng rằng Tô Yên đang hù dọa hắn.
Dù sao hiện tại cũng đang trước mặt mọi người, dù có như thế nào cũng không có khả năng gây chiến với nhau.
Cô dùng miệng rút chủy thủ ra khỏi bao.
Giơ tay, chém xuống.
Nháy mắt liền cắt đi ngón út Triệu Phong.
Máu tươi theo bánh xe chảy xuôi xuống.
“A a!!”
Một tiếng gào thảm thiết truyền ra.
“Tô Yên!!”
Hắn không thể tin tưởng, sắc mặt tái nhợt che lại bàn tay, ngã trên mặt đất.
Nhìn nửa đoạn ngón út rớt dưới đất kia, không thể tin tưởng.
Một màn này, đâu chỉ là Triệu Phong giật mình.
Tất cả mọi người đều bị dọa tới rồi.
Vốn dĩ ở bên cạnh, Túc Thiên đang dây dây dưa dưa cùng Diệp Lương, ánh mắt đồng thời nhìn lại đây.
Túc Thiên mày một nhíu.
“Người mới của em? Đủ tàn nhẫn a.”
Diệp Lương nhìn qua, sau đó dời đi tầm mắt
“Cô ấy rất được.”
Bốn chữ biểu đạt đánh giá của cô đối với Tô Yên.
Cũng biểu đạt lập trường của cô.
Đây là mạt thế, không còn là thế giới Văn Minh.
Chính nghĩa cùng tà ác cũng không còn như trước.
Cái gì là chính nghĩa?
Cường giả Sống sót mới là chính nghĩa.
Thiện tâm??
Người có thể sống sót, chỉ sợ đều không có tư cách nhắc lại hai chữ này.