*********************************
Edit: Tinh Niệm
Tuy rằng một tiếng một tiếng gọi Bạc tổng, nhưng lúc hỏi, lại mang theo ý chất vấn.
Bạc Phong sắc mặt lạnh băng
“Video là tự cậu giao ra, hay là tôi tự mình lấy?”
Bạc Phong căn bản không muốn tiếp lời tên áo báo kia.
Vẫn luôn nhìn máy theo dõi trên người tên áo đen đằng sau.
Bạc Phong vừa dứt lời, tên áo báo cười ngửa tới ngửa lui.
“Bạc tổng, ngài đang kể chuyện cười sao? Ngài cho rằng mấy huynh đệ chúng tôi đều là vật trang trí à?”
Sau đó, tên áo báo đột nhiên im bặt.
Sắc mặt hắn mang theo trào phúng
“Các huynh đệ, để Bạc tổng tự mình thử xem nắm tay của chúng ta, nhớ rõ, đừng khiến người ta bị thương quá nặng.”
Nói xong, nâng tay lên
“Lên.”
Vừa dứt lời, năm người phía sau từng người mang theo côn sắt, dao gập vây quanh Bạc Phong.
Không biết là ai dẫn đầu ra tay.
Năm đánh một.
Trong cảm nhận của tên áo báo, bọn hắn là thắng chắc.
Chỉ là…
Đột nhiên nghe trên nóc xe truyền đến một tiếng
“Này.”
Nhẹ nhàng mềm mại, là thanh âm của con gái.
Gọi xong, cô gái nhảy từ đỉnh xe xuống, một chân gạt ngã một tên cách cô gần nhất.
Bạc Phong không nghĩ tới Tô Yên sẽ đột nhiên ra ngoài, mày nhíu một cái, phân tâm.
Nhất thời không may bị người đánh một côn vào bả vai.
Hắn đấu lại với tên kia kia một chút, sau đó đi tới trước mặt Tô Yên.
“Không phải bảo em không cần ra ngoài sao?”
Trong thanh âm hắn, trước sau lạnh băng như một.
Cẩn thận nghe, còn thấy được bên trong trộn lẫn một ít tức giận cùng với lo lắng.
Tô Yên dựa vào bên người Bạc Phong,
“Em muốn giúp anh.”
Cô chậm rì rì nói một câu.
Bạc Phong liếc nhìn cô một cái, không nói gì nữa.
Chỉ là che chở cô ở đằng sau.
Tô Yên ngoan ngoãn đi theo phía sau Bạc Phong.
Bởi vì là người Bạc gia, sợ xảy ra việc ngoài ý muốn, Bạc Phong đã từng được bộ đội đặc chủng xuất ngũ huấn luyện qua, người bình thường không phải đối thủ của hắn.
Năm đánh một, nếu không phải hắn muốn bảo vệ cô, có lẽ sẽ hành động sẽ càng tự nhiên một ít.
Lúc này, trên bầu trời truyền đến thanh âm cánh quạt vù vù.
Ba chiếc máy bay trực thăng không ngừng xoay quanh ở trên bầu trời.
Ánh đèn chiếu xạ ở chỗ bọn họ, máy bay chậm rãi hạ cánh xuống.
Chỉ là trận chiến đấu này, đã gần kết thúc.
Bạc Phong trong tay nắm chặt một cái trường côn, là vừa mới đoạt được từ trong tay tên nào đó.
Một côn đánh nghiêng cuối cùng vào tên áo báo.
Sau đó, nhìn quét một vòng, tầm mắt dừng ở trên người tên áo đen.
Đi qua, túm máy theo dõi trước ngực hắn ta.
Bạc Phong cầm ở trong tay dạo qua một vòng
“Ai đứng đằng sau?”
“Không, không biết.”
Tên kia sắc mặt thống khổ tái nhợt, lắc lắc đầu.
Bọn họ cũng không có trải qua huấn luyện, chỉ là vài tên côn đồ bình thường, trong chốc lát đã bị đánh bay trên mặt đất, hơn nữa biết thân phận của Bạc Phong.
Làm sao còn dám giấu diếm cái gì.
Nhưng mà, bọn họ thật sự không biết là ai đứng đằng sau việc này.
Khi Bạc Phong dò hỏi, phía sau đột nhiên có một người bạo khởi.
Nắm dao gập đột nhiên thọc tới Bạc Phong.
Bạc Phong quay người lại, chỉ thấy được cô vợ nhỏ của hắn, tay không tiếp dao sắc, nắm chặt con dao kia, xoay phương hướng.
Trở tay liền thọc vào bả vai người nọ.
Phập!
Toàn trường an tĩnh.
Bạc Phong cũng ngốc ở đằng kia.
Máu rơi tí tách, chảy xuôi theo tay Tô Yên xuống.
Cô liếm khóe môi một chút, cúi đầu nhìn tay phải mình.
Sau một lúc yên tĩnh, thanh âm Bạc Phong hỗn loạn buồn bực, giận dữ truyền đến
“Em điên rồi? Dám dùng tay tùy tiện chắn dao nhỏ??!”
Tô Yên hoảng sợ, đây là lần đầu cô thấy Bạc Phong phát hỏa.
Trên đỉnh đầu, máy bay trực thăng bay rất thấp, sau đó có thang dây thả xuống.