Mục lục
Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit; Tinh Niệm

Hiên Viên Thanh sửng sốt, theo bản năng liền muốn giữ chặt Tô Yên.

"Cô nương...."

Tô Yên quay người, nâng một chân lên.

Đôi mắt nhạt nhẽo, nhưng xuống tay lại đủ tàn nhẫn.

Hiên Viên Thanh nhanh chóng phản ứng lui sau hai bước.

Lại không biết từ khi nào, thanh đao bên hông mình, chỉ còn lại có vỏ đao.

Chỉ nghe một tiếng xé.

Một cánh tay mảnh khảnh, nắm chủy thủ, cắt qua cánh tay Hiên Viên Thanh.

"Điện hạ!!"

Tức khắc máu tươi liền chảy ra.

Hạ nhân kia sợ hãi kêu ra tiếng, trong mắt tất cả đều là không thể tưởng tượng cùng khiếp sợ.

Tô Yên quét mắt liếc hắn một cái

"Lại qua đây, liền cắt vào cổ ngươi."

Nói xong, duỗi tay, vứt thanh đao kia xuống đất.

Chủy thủ cùng mặt đất tiếp xúc, phát ra tiếng vang leng keng.

Rốt cuộc, hành động đột nhiên này của Tô Yên, khiến những người này kinh sợ.

Lúc này đây, nàng rời đi, không có người dám đi ngăn lại.

Nàng vừa đi, vừa cởi bỏ cái túi màu đen kia.

Cả nửa ngày, Tiểu Hồng chui đầu từ bên trong ra.

Nhìn qua héo héo.

Sau đó, liền leo lên cổ tay Tô Yên.

Làm bộ dáng một cái vòng tay hình rắn.

Tô Yên nhìn Tiểu Hồng héo héo

"Em là một con rắn độc, thiếu chút nữa lại bị người ta nhổ răng nọc đi. Có phải chính em cũng cảm thấy thực mất mặt hay không?"

Tiểu Hồng nhắm mắt lại, không muốn nhìn nàng.

Đại khái, là những ngày tháng qua sống quá yên ổn.

Bản thân nó đã có ưu thế bẩm sinh, trên mình có chứa kịch độc, sinh vật khác thấy nó đều sẽ trốn tránh đi.

Thế cho nên ngày thường, nó đều là đi ngang đến huênh hoang.

Người như là Hiên Viên Thanh, nó vẫn là lần đầu gặp được.

Bị dọa rồi.

Tô Yên sờ sờ nó

"Ta không thể tùy thời tùy chỗ cứu em đi, em chỉ có thể tự dựa vào chính mình thôi."

Tiểu Hồng phun ra lưỡi rắn đỏ tươi.

Nhìn qua vẫn thực héo héo.

Sau đó, liền nghe Tiểu Hồng thổ lộ

"Tê tê tê tê tê"

Em muốn vào trong không gian.

Tô Yên một tay đắp lên nó, đảo mắt, Tiểu Hồng đã biến mất.

Nàng sửa sang lại một chút ống tay áo, lại vừa vặn gặp Vũ Văn Húc được hạ nhân đẩy ra từ thư phòng.

Hắn mặc một thân y phục màu đen, hoa văn thêu tơ vàng ẩn hiện.

Tô Yên chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên ánh sáng.

Đi qua chỗ hắn.

Mà lúc này, phía sau truyền đến thanh âm tức giận

"Đứng lại!"

Tô Yên bước chân dừng một chút, nghiêng đầu đi xem.

Phát hiện, hạ nhân bên người Hiên Viên Thanh đã cầm đao mà đến.

Nàng xoay đầu.

"Có việc?"

Hạ nhân kia giận đến tức cười

"Có việc? Ngươi đả thương Tam điện hạ Sa Vân quốc ta, giả vờ vô tội cái gì?!"

"Ngươi muốn thay hắn báo thù?"

Nàng chậm rãi hỏi.

Người nọ ánh mắt mang theo tàn nhẫn, trường đao từ từ rút ra.

Mà lúc này, Vũ Văn Húc mí mắt vừa động.

Ngón tay giật giật.

Nháy mắt, bốn hắc y ảnh vệ đột nhiên xuất hiện.

Vây quanh người kia.

Sau đó liền nghe thanh âm Vũ Văn Húc đạm mạc

"Giết"

Giọng nói vừa dứt, trong nháy mắt đều là đao quang kiếm ảnh.

Tô Yên nhìn về phía Vũ Văn Húc, chớp chớp mắt.

Đôi mắt hắn đen nhánh cùng nàng nhìn nhau

"Nhìn cái gì? Còn không qua đây?"

Vừa nói xong, Tô Yên liền ngoan ngoãn đi qua chỗ hắn.

Đến trước mặt, móc ra một viên kẹo đường.

Ăn vào miệng.

Thấy hắn vẫn luôn nhìn mình.

Lại yên lặng móc ra một viên khác, lột xong, đưa tới bên môi hắn.

Hắn cũng trực tiếp há mồm ăn vào.

Nháy mắt vị dâu tây sữa bò lan tràn.

Bên này vị ngọt tràn ngập, phía trước lại là đao quang kiếm ảnh.

Nàng ăn xong một viên lại một viên.

Bốn đánh một, rất mau, người kia bại trận.

Mà ảnh vệ còn không muốn dừng tay.

Vừa mới nãy Vương gia hạ mệnh lệnh, là giết hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK