Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hoàng Thiên ngừng lại những lời nói tràn đầy sự tức giận của mình, còn Trần Hiểu Sinh thì bị nói đến mức máu chó đầy đầu, khiến cho sắc mặt ông ta lúc xanh lúc trång. “Đúng, là tôi không xứng.

Trần Hiểu Sinh xấu hổ cúi đầu xuống, trong lòng vô cùng hối hận.

Bởi vì ông ta bị đánh cho nên Hoàng Thiên mới tức giận ra mặt thay ông ta, đánh bay tất cả những người đã đụng đến ông ta.

Ngược lại là ông ta, không biết đã nhìn thấy Hoàng Thiên bị đánh bao nhiêu lần, đã vậy còn nghiêm trọng hơn so với ông ta ngày hôm nay ngàn lần vạn lần, mà từ trước tới nay ông ta chưa hề giúp đỡ Hoàng Thiên một lần nào cả, chớ nói gì đến việc ra mặt thay anh.

Bây giờ, ông ta hối hận đến xanh cả ruột. “Tôi là ba ruột của Hạo Thịnh mà… tại sao trước kia tôi lại có thể đối xử với con trai của Hạo Thịnh như vậy chứ?” “Hổ dữ không ăn thịt con, tôi còn độc ác hơn so với hồ, tôi thật sự không phải là người mà!”

Ông ta gào thét trong lòng, hối hận không kịp,

Cũng có thể cảm nhận được cảm giác của Trần

Hoàng Thiên khi đối mặt với tâm trạng của ông ta. Lúc này, Trần Hoàng Thiên nhìn về phía Tôn thần y, nhẹ giọng hỏi: “Tôn thần y, bọn chúng có đánh ông không?” “Không có.” Tôn Hoàng Chánh lắc đầu rồi cười nói: “Con nhóc Thanh Vân kia vẫn ổn chứ?”

Trần Hoàng Thiên gật đầu nói: “Khá tốt, cũng may tôi đã cứu được cô ấy rồi, chỉ là lúc trước bị cho uống thuốc phá thai nên chảy rất nhiều máu, tuy là cuối cùng cũng giữ được đứa bé nhưng tôi không biết đứa bé có vì như vậy mà xảy ra vấn đề gì hay không. Một lát nữa, tôi sẽ đưa Tôn thần y rời khỏi đây và mong rằng ông có thể đi đến Thủ đổ với tôi một chuyến để nhìn xem Thanh Vân một chút” “Mấy tháng rồi?” Tôn Hoàng Chánh hỏi.

Trần Hoàng Thiên trả lời: “Chắc là cũng sắp sáu tháng đấy”

Tôn Hoàng Chánh nói: “Vậy cũng còn may, nếu có vấn đề gì thì cũng có thể điều dưỡng sớm hơn, còn nếu mà tầm tháng, chín tháng sẽ rất khó để hồi phục lại, loại chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đối với thai nhi, dễ gây dị dạng và các vấn đề về trí tuệ, không thể qua loa được.

Trần Hiểu Sinh nghe vậy thì trong lòng càng thêm áy náy.

Người ta chỉ là một người ngoài mà còn để ý đến con của Hoàng Thiên như thế.

Còn ông ta với tư cách là ông cổ của đứa bé lại chỉ vì áp lực từ nhà họ Tiêu mà không dám để bác sĩ đến chữa trị kịp thời cho Thanh Vân, cuối cùng vẫn là nhờ Vương Ngọc Nghiên mang bác sĩ đến mới có thể bảo vệ được đứa bé.

Nghĩ đến những điều này, ông ta hận không thể đâm đầu vào tường chết đi cho rồi.

Chỉ cảm thấy tội nghiệt của mình càng ngày càng nặng! “Thả người.

Trần Hoàng Thiên đột nhiên nhìn về phía Triệu Thanh Lam, chỉ vào Tôn Hoàng Chánh rồi nói.

Triệu Thanh Lam cười nhạo: “Mày đả thương chắt trai của tao, la lối, ngang ngược tại nhà họ Triệu của tao như thế. Bây giờ mày nói thả người là thả người à, mày xem nhà họ Triệu bọn tao là cái gì?”

Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nói: “Tôi tự cảm thấy bản mình không có lỗi với nhà họ Triệu của ông, nhưng ông lại trói người có quan hệ với tôi, rốt cuộc là ông muốn sao đây?” “Ha ha!”

Triệu Thanh Lam cười nói: “Chằng muốn sao cả, chỉ là muốn mày đưa cho tao nửa quyển Chân Võ Tu Luyện Quyết còn lại thôi ấy mà, lão hồ ly Hàn Bình Minh này chỉ giao cho tao nửa quyển đầu, cũng không hề đề cập gì đến nửa quyển sau cả, nếu như không nhờ Dương Bảo Trân nhắc đến rằng còn nửa quyển sau nữa thì tao thật sự không biết nó có tồn tại đấy”

Trong nháy mắt, ánh mắt của Trần Hoàng Thiên như kiếm nhìn chằm chằm vào Dương Bảo Trân.

Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Dương Bảo Trân đã bị phanh thây xé xác từ lâu! “Hừ”

Dương Bảo Trân cười lạnh nói: “Tôi nói thì sao? Nhanh chóng giao nửa quyển sau ra cho ông cố của bạn trai tôi đi, bằng không thì một lát nửa cả ông nội của anh và Dược Vương đều phải chết!”

Trần Hoàng Thiên nhịn cơn giận xuống, nhìn Triệu Thanh Lam: “Tôi cũng không ngờ rằng Hàn Bình Minh chưa đưa cho ông nửa quyển sau, nhưng nếu muốn tôi cho thì đó là việc không thể nào, mau chóng thả người ra nếu không thì đừng trách Phật Gia Đường không khách sáo!” “Ha ha!”

Triệu Thanh Lam giống như đã nghe được chuyện gì đó rất buồn cười: “Mày tính cũng hay quá nhỉ, dám lấy Phật Gia Đường ra uy hiếp tao, thực sự xem mình là ông chủ của Phật Gia Đường à?”

Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Lý Đức Hùng: “Đừng nhúng tay vào việc này, nếu sau này Phật Gia Đường có trận đánh nào ác liệt thì chỉ cần “huýt” một tiếng là Triệu Thanh Lam tôi đây sẽ tự thân bước ra phía trước giúp đỡ các người một tay. Tôi cũng có nghe nói Lão Phật Gia nhà mấy người mất tích, bây giờ thứ cần nhất chính là sự hỗ trợ của cao thủ giúp mấy người chống lại kẻ thù bên ngoài, mà sức mạnh của Triệu Thanh Lam tôi đây lại ngang ngửa với Lão Phật Gia của mấy người, mấy người phải suy nghĩ cho thật kĩ.

Ông ta tràn ngập sự tự tin. Tin rằng Lý Đức Hùng sẽ dao động.

Nhưng không ngờ Lý Đức Hùng lại cười nói: “Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, Phật Gia Đường của bọn tôi không cần sự trợ giúp của ông, mà chúng tôi lại muốn Hoàng Thiên gia nhập vào Phật Gia Đường, như vậy chuyện của cậu ấy chính là chuyện của Phật Gia Đường chúng tôi” “Cho nên, ông hãy nhanh chóng thả người ra đi, đừng ép Phật Gia Đường bọn tôi phải trở mặt với nhà họ Triệu của ông, như vậy đối với mọi người đều không tốt” Ông ta không thể để lộ ra thân phận con trai Lão Phật Gia của Trần Hoàng Thiên.

Nếu không, một khi chuyện này truyền đi thì hễ là người có quan hệ với Trần Hoàng Thiên đều sẽ phải gặp đủ loại trả thù.

Bởi vì Phật Gia Đường trấn thủ biên cương hơn hai mươi năm, đánh lui mọi thế lực bên ngoài hơn trăm dặm. Phá hủy mười mấy tổ chức thế lực ác, kẻ thù nhiều vô số kể.

Mà kẻ thù lại tính hết toàn bộ những món hận này lên đầu Lão Phật Gia người sáng lập ra Phật Gia Đường.

Một số thế lực bên ngoài muốn làm cho Lão Phật Gia bị đoạn tử tuyệt tôn, thậm chí là diệt cả nhà ông ta. Đào mộ tổ tiên nhà ông ta. Đây cũng là nguyên nhân mà ông ta không lộ ra thân phận của mình, cũng không trở về thăm người nhà.

Bởi vì ông ta sợ mang tai họa đến cho người nhà. “Thật sự muốn đối đầu với nhà họ Triệu chúng ta?”

Triệu Thanh Lam híp híp mắt, trong mắt lặng lẽ xuất hiện một tia tức giận, nói với giọng điệu kỳ lạ: “Nếu Lão Phật Gia của các người không biến mất thì quả thật là Triệu Thanh Lam tao đây phải kiêng kị Phật Gia Đường các người bảy phần” “Nhưng bây giờ Lão Phật Gia đã mất tích, không có bất kỳ ai trong Phật Gia Đường có thể trấn áp được tạo, thật sự không sợ chơi với lửa rồi dẫn đến đốt thân?” “Ha ha!” ТrцуeлАРР.cоm tran*g web cập nhật nhanh nhất

Lý Đức Hùng cười nói: “Triệu Thanh Lam ơi là Triệu Thanh Lam. Ông thật sự đã nhẹ nhàng quên mình là ai, còn chúng tôi là ai rồi sao” Nói đến đây, ông ta chăm chú và nghiêm túc nói tiếp: “Tôi nói cho ông biết. Chúng tôi phơi thây đổ máu vì nhà nước, cho nên nhà nước chính là sự hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của chúng tôi, lại dám uy hiếp đe dọa tôi, ông quá non rồi Triệu Thanh Lam à.” “Tự mình bước ra ngoài nhìn xem có cái gì đang đợi ông!”

Triệu Thanh Lam bất ngờ.

Không ngờ rằng thái độ của Lý Đức Hùng lại mạnh mẽ, cứng rắn đến như thế. Đây mới là điều khiến ông ta ngạc nhiên.

Vì vậy, ông ta bảo: “Sơn Bảo, đi ra ngoài nhìn thử xem có cái gì.” “Vâng, thưa ba”

Triệu Sơn Bảo lập tức chạy chậm ra bên ngoài.

Mấy phút sau.

Triệu Sơn Bảo hoảng sợ chạy vào. Vừa chạy vừa la: “Ba! Nhà họ Triệu chúng ta bị bao vây rồi, bên ngoài có rất nhiều xe tăng… Ba!” “Cái gì!”

Triệu Thanh Lam và những người nhà họ Triệu đều bị giật mình.

Rất nhiều người nhà họ Triệu chạy ra ngoài để xác nhân.

Cuối cùng bọn họ đều sợ đến mức mặt cắt không còn chút máu, thân hình run rầy mà quay lại. “Mấy người muốn làm gì?

Triệu Thanh Lam tức giận hỏi Lý Đức Hùng.

Lý Đức Hùng lạnh lùng nói: “Ở trên mảnh đất này, cho dù Triệu Thanh Lam ông có là rồng thì cũng phải cuộn người lại, là hổ thì cũng phải nằm xuống cho tôi. Nếu không tôi vừa ra lệnh một tiếng thì thế lực bên ngoài sẽ lập tức nghiền nát nhà họ Triệu của ông!” “Mày dám!”

Triệu Thanh Lam nhảy dựng lên. “Ông cho rằng tôi đang đùa giỡn với ông đấy à?” Lý Đức Hùng nói: “Hành vi của ông đã xúc phạm nghiêm trọng đến ranh giới cuối cùng của Phật Gia Đường, bây giờ tôi đếm ba tiếng, nếu ông dám không thả người thì ông xem thử tôi có dám hạ lệnh nghiền nát nhà họ Triệu của ông hay không!

Dứt lời, Lý Đức Hùng bắt đầu đếm ngược. “Ba!”

Triệu Thanh Lam nổi trận lôi đình: “Mày cho rằng mấy cục sắt bên ngoài kia có thể uy hiệp được tao hay sao?” “Hai!”

Triệu Thanh Lam giậm chân: “Lý Đức Hùng, tạo không sợ bị mày uy hiếp, nếu mày dám hạ lệnh, mày có tin tao sẽ giết mày luôn hay không?” “Một!”

Khi kết thúc đếm ngược, Lý Đức Hùng kêu lên: “Tả Sử, Hữu Sử, phát tín hiệu bảo các anh em ra tay đi!” “Vâng!”

Tả Sử và Hữu Sử lập tức rút súng báo hiệu ra và chĩa về phía bên ngoài phòng khách.

Triệu Sơn Bảo vừa nhìn thấy thì lập tức sợ đến mức muốn nứt ra, vội vàng kêu lên. “Đừng phát tín hiệu. Ngàn vạn lần đừng phát tín hiệu!”

Sau đó, ông ta vội vàng khuyên nhủ: “Ba, tuy ba không sợ nhưng chúng con sợ đấy… Ba à. Một khi Phật Gia Đường bắt đầu tấn công thì trên dưới này họ Triệu ngoại trừ ba đều sẽ bị nghiền nát đẩy ba!” “Nhân nhượng đi, con van xin ba mà, hãy nhân nhượng di ba!”

Vừa dứt lời thì Triệu Sơn Bảo lập tức quỳ xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK