"Chuyện này có gì mà cậu phải hét lên, chẳng phải rất bình thường sao? Chuyện học quân sự sớm muộn gì cũng phải đi thôi mà." Lâm An không hiểu rốt cuộc có chuyện gì mà cô nàng phải làm quá lên như vậy.
Thấy Lâm An không hiểu được nỗi lòng của mình, Lam Ly càng gấp gáp hơn.
"Chẳng phải là nhãn hiệu của chúng ta chưa ổn định sao? Nếu chúng ta đi học quân sự thì còn ai ở đây quản lý nữa chứ."
"Bình tĩnh nào Lam Ly. Bây giờ là thời đại 4.0 rồi đấy. Chúng ta có thể quản lý qua internet mà. Khu quân sự đâu có cấm dùng điện thoại." Tống Phú bước tới vỗ vai Lam Ly.
"A, vậy mà tớ tưởng vào trong đó sẽ bị thu hết điện thoại chứ. Làm tớ hết hồn." Lam Ly vỗ ngực giúp cảm xúc của chính mình ổn định lại.
Cả Lâm An và Tống Phú đều cười phá lên trước sự lầm tưởng của Lam Ly, vì thế nên cô nàng thẹn quá hoá giận mà bỏ về trước.
Thấy trời cũng đã muộn, Lâm An bảo mọi người đi về trước rồi ở lại dọn dẹp một mình. Ngay khi cô vừa tắt hết đèn, một bàn tay từ đâu ra đột nhiên bịt miệng cô khiến cô không thể thốt lên lời, cô cố gắng huých cùi chỏ ra sau để tấn công kẻ thù nhưng không ngờ lại thất bại.
"Em tính mưu sát chồng tương lai sao? Nếu không phải tôi né kịp có lẽ tôi đã toi đời rồi." Một giọng nói trầm ấm gợi cảm vọng vào tai Lâm An khiến cô nàng thả lỏng cơ thế.
Ngay khi Vũ Khôi Nguyên thả Lâm An ra, cô lập tức quay người lại đấm anh một cái.
"Đồ ngốc, anh có biết em sợ đến mức nào không hả?! Em còn tưởng mình sẽ bị bắt cóc chứ!"
Thấy Lâm An bắt đầu trở nên đáng sợ, Vũ Khôi Nguyên lập tức dỗ cô để bảo toàn tính mạng.
"Hôm nay tôi mang đến cho em một chiếc bánh mousse chanh leo này, em có ăn không đây?"
"Hừ, nể mặt bánh mousse nên em mới tha thứ cho anh đấy. Lần sau anh mà còn như vậy nữa thì cẩn thận đấy nhé." Lâm An nhận lấy chiếc bánh tinh xảo trên tay anh rồi đi lên xe.
Vì biết sắp tới mình sẽ phải xa Vũ Khôi Nguyên một khoảng thời gian nên Lâm An quyết định sẽ dính chặt lấy anh mấy ngày tiếp theo. Dù sao từ lúc hai người yêu đương đến giờ cả hai vẫn chưa từng rời xa nhau lâu đến như vậy.
...----------------...
Vừa về đến nhà, Lâm An đã nhảy thẳng vào căn hộ của Vũ Khôi Nguyên khiến anh khó hiểu vô cùng, không phải bình thường vào giờ này cô đã về nhà của mình rồi sao?
"Sao em không về đi? Tối rồi đấy. Chắc hôm nay em đã mệt mỏi rồi, không bằng em đi nghỉ ngơi đi."
Nghe được những lời này, Lâm An tức muốn chết. Tên đàn ông này đúng là không tinh ý một chút nào mà, hôm nay cô muốn ở lại đây đó, rõ chưa tên đàn ông thối tha?
Lâm An chỉ dám nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra khỏi miệng nên cô nhìn anh bằng ánh mắt tức giận khiến Vũ Khôi Nguyên càng thêm khó hiểu. Anh chọc cô giận lúc nào vậy? Lẽ nào cô ấy còn giận vụ hồi nãy?
Thấy Vũ Khôi Nguyên có vẻ không hiểu được ý mình nên Lâm An dứt khoát bám dính tại sô pha nhà anh luôn. Tuy nhiên sau một ngày mệt mỏi, cơ thể Lâm An dính nhớp vô cùng nên cô liền chạy vào lấy một chiếc áo sơ mi trong phòng anh rồi đi tắm. Lâm An thề rằng nếu hôm nay cô không làm anh bốc lửa đến chết thì cô không phải là người.
Sau khi tắm xong, cả người Lâm An hiện lên màu đỏ hồng mê người, chiếc áo sơ mi trắng nửa kín nửa hở khiến đàn ông trở nên mê mệt, đương nhiên Vũ Khôi Nguyên cũng vậy.
"Có phải muốn tôi chết vì dục hoả đốt người em mới vừa lòng phải không hả?" Vũ Khôi Nguyên định đi đến đẩy Lâm An vào phòng thay bộ đồ khác nhưng kết quả khi anh vừa mới chạm vào cô, cô lập tức nhón chân lên hôn anh.
Cái hôn này làm Vũ Khôi Nguyên thần hồn điên đảo, anh lập tức dồn Lâm An vào tường tăng thêm độ kích thích cho nụ hôn, tay anh không kìm được mà vuốt ve cơ thể cô khiến cô thích thú vô cùng. Giờ đây cả nửa người dưới của cô đã quấn chặt trên hông anh, cũng vì thế nên anh có thể thấy loáng thoáng cảnh đẹp đằng sau chiếc áo sơ mi.
"Em cứ trêu chọc tôi thế này thì tôi không chắc tôi còn giữ được tỉnh táo hay không đâu. Lúc đấy em đừng có hối hận đấy nhé." Nói rồi Vũ Khôi Nguyên thả Lâm An xuống nhưng cô vẫn quấn chặt lấy anh. Đột nhiên cô cảm nhận được thứ to lớn dưới thân anh đang gồ lên nên cô lập tức nhảy xuống rồi chạy vào trong phòng anh đóng sập cửa lại làm anh đứng ở bên ngoài tức đến bật cười.
...----------------...
Trước ngày đi học quân sự, Lâm An đột nhiên nhận được thông báo đã thành công tuyển dụng thêm quản lý mới đề phòng những khi cả nhóm bận như lần này. Lúc này, Lâm An vẫn không thể tin được rằng người đó lại xuất hiện ở đây, cái tên này đã đào ra tất cả những ký ức của cô về bối cảnh của Vũ Khôi Nguyên.
"Cậu nói cái gì cơ? Người cậu vừa tuyển tên Trác Nghiên?" Lâm An đột nhiên tăng cao âm lượng khiến tất cả mọi người trong văn phòng chú ý.
Ngay lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên.
"Không biết tổng giám đốc có ý kiến gì với tôi nhỉ?" Một người đàn ông cả người toát lên khí chất tinh anh của xã hội từ từ bước vào trong văn phòng.
"Không, tôi làm gì có ý kiến gì chứ. Chẳng qua tên anh giống một người quen của tôi thôi." Lâm An ngoài mặt cười giả lả nhưng trong tâm đã nổi sóng. Tại sao trợ lý của Vũ Khôi Nguyên lại ở đây?
Trong nguyên tác, Vũ Khôi Nguyên là một công tử nhà giàu nhưng anh vẫn không ngừng cố gắng vì anh không muốn thua kém anh trai của mình. Bởi vậy anh đã bí mật gây dựng một tập đoàn chuyên về mảng công nghệ mang tên Công Ty Cổ phần Công Nghệ Thanh Lam. Bên cạnh anh đương nhiên sẽ có những tùy tùng quan trọng, và một trong số đó là thư ký của anh - Trác Nghiên.
...----------------...
Vừa về đến nhà, Lâm An đã chạy đến dò hỏi Vũ Khôi Nguyên, vì để anh biết rõ đó là ai, Lâm An quyết định mô tả kĩ hình dáng của Trác Nghiên.
"Hôm nay công ty em tuyển dụng được một quản lý đẹp trai lắm ấy, Cả người anh ta toát lên vẻ tri thức hơn nữa anh ấy còn đeo kính gọng vàng nữa, nghe bảo tên Trác Nghiên, không biết ai có phúc được làm người yêu anh ấy nữa."
Lúc này, Lâm An vẫn đang săm soi biểu cảm trên khuôn mặt Vũ Khôi Nguyên, thấy trên mặt anh không có biểu hiện gì lạ, Lâm An thở phào.
"Em thích anh ta đến vậy hửm?"
Thấy giọng điệu của Vũ Khôi Nguyên sai sai, cô biết anh lại ghen rồi.
"Nào có chứ, sao em lại thích anh ta được, rõ ràng có một chàng trai cực phẩm đang đứng trước mặt em kia mà."
Được nghe lời mật ngọt từ cô bạn gái nhỏ, Vũ Khôi Nguyên bật cười rồi búng mũi cô.
"Mau đi ăn đi không thức ăn nguội bây giờ, tôi đi thay đồ cái đã."
Vừa đóng cửa phòng, Vũ Khôi Nguyên đã lập tức gọi điện cho Trác Nghiên. Đầu dây bên kia vừa có người bắt máy, Vũ Khôi Nguyên đã lập tức thông báo một tin động trời.
"Tháng này lương của anh sẽ bị trừ mười lăm phần trăm."
"Tại sao chứ? Sếp trả lời tôi đi! Sếp!" Tiếng tút tút từ điện thoại vang lên khiến Trác Nghiên chỉ muốn chết đi, hắn không hiểu được mình lại chọc ông chủ nhà mình lúc nào rồi. Tự an ủi mình rằng "Một tháng có ba mươi ngày mà sếp đã đến kỳ kinh nguyệt tận hai mươi buổi." xong, Trác Nghiên quyết định đi tắm cho đỡ tức.