"Chủ nhân? Chủ nhân cái gì cơ?" Đột nhiên Vũ Khôi Nguyên nghe được những lời kỳ lạ này, vì thế nên anh lập tức bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Vũ Thành Luân sau khi để ý thứ trên điện thoại thì lập tức rời sự chú ý về phía người phụ nữ.
"Pha vừa nãy mày mà chậm là anh về chầu ông bà luôn rồi."
"Không phải vẫn kịp đấy sao, anh sợ cái gì." Vũ Khôi Nguyên cười khẩy, bước đến đỡ Lâm An dậy, phủi bụi trên người và tóc cô ấy đi.
Vì thời gian gấp gáp nên Lâm Song Hà nhảy vào chen giữa hai người định đấu khẩu với nhau.
"Hai người thôi đi được không? Trẻ con quá đấy"
"Đúng đấy, giờ thứ quan trọng hơn là điện thoại chúng ta đều đang cùng hiện một điểm đến kì lạ này." Lâm An giơ chiếc điện thoại lên.
Trên màn hình đang hiện chỉ dẫn đường tới một hòn đảo cách đây không xa. Lâm An muốn tương tác với màn hình nhưng hình như không được, giờ đây cô không biết phải làm sao nữa.
"Có khi nào liên quan đến người này không, Vũ Khôi Nguyên hất cằm về phía người phụ nữ vẫn đang khóc rấm rứt, miêng không ngừng nhắc đi nhắc lại từ chủ nhân. Anh hơi cau mày vì đống tạp âm này.
Vũ Thành Luân cảm thấy không ổn, bèn đi đến bên cạnh người phụ nữ đó, cúi xuống hỏi cô ta: “Nè cô, cô nói cô yêu tôi, mà tôi đâu quen biết gì cô đâu? Cô thích tôi từ lúc nào vậy? Tình yêu sét đánh hả?”
Đó là chuyện nên hỏi à?
“Vũ - Thành - Luân!” Lâm Song Hà gằn giọng gọi tên Vũ Thành Luân khiến hắn toát mồ hôi lạnh, hắn quay người lại cười nhẹ nhàng với Song Hà: “Không đùa nữa, không đùa nữa”
Nói rồi anh quay ngoắt, nhíu mày hỏi cô ta, giọng lạnh đi vài phần: “Cô tốt nhất nên giải thích kỹ hơn về cái thứ quỷ quái này đi”
Người phụ nữ lúc này dừng khóc, cô ta nở một cười đến mang tai. Vũ Thành Luân kinh hãi lùi lại một bước, cô ta bắt đầu cười điên dại, âm thanh từ cổ họng cao vút va đập khắp căn phòng. Trong đêm tĩnh mịch ngoài biển, cùng với tiếng sóng đập vào mạn thuyền, điều cười của cô ta càng trở nên kinh dị hơn vài phần. Mọi người trong phòng đều cảm thấy lạnh sống lưng, nhịp thở cũng trở nên dồn dập hơn.
“Ta… không biết chủ nhân là ai… Ta chỉ là con rối được chủ nhân dạy dỗ từ xa mà thôi, tại các ngươi mà ta đã không gặp được chủ nhân nữa rồi…Thứ duy nhất chủ nhân để lại cho ta là mật khẩu vào căn phòng của ngài ấy trên con truyền này…” Sau khi cười xong, cô ta nói với giọng điệu mơ hồ, khác xa so với điệu cười kinh dị ban nãy.
Trong lúc mọi người còn đang đờ người ra, cô ta nhanh chóng cắn thuốc độc tự vẫn, cơ thể cô ta co giật một hồi rồi nằm bất động. Trước khi trút hơi thở cuối cùng cô thì thầm, hốc mắt trống rỗng của cô ta mở to khiến nước mắt chảy xuống từ từ thấm qua tấm thảm đỏ: “Chủ nhân… tôi thất bại rồi… tôi…xin lỗi…”
Cô ta chết quá nhanh khiến mọi người không kịp trở tay, hốc mắt trống rỗng đó hướng về phía bọn họ làm cho cô ta vừa có đáng sợ nhưng cũng có phần đáng thương.
“Chậc, cái chuyện này là sao đây?” Vũ Thành Luân bất lực vò đầu bứt tóc sau khi hoảng hồn. Hắn thật sự không biết nên nói gì về quá khứ cô gái này, nhiều lần bị lợi dụng vậy mà tâm hồn không bị bào mòn đi.
Lâm An cụp mắt xuống, nén sự bi thương và buồn nôn xuống, cô di dời sự chú ý vào chiếc điện thoại, rốt cuộc bọn họ phải làm như thế nào đây?
Chợt cô nghĩ đến cách đi tìm những nhân viên ở đây để dò hỏi manh mối, vì thế cô lập tức chạy ra ngoài. Nhưng sự thật đã để cô thất vọng rồi. Không biết từ lúc nào, toàn bộ nhân viên ở đây đều đã biến mất.
Đột nhiên cô nghĩ, chiếc thuyền này vẫn còn đang di chuyển nên hiển nhiên nó sẽ cần người lái, ngay lập tức bọn họ chia nhau ra tìm buồng lái nhưng kết quả lại không có, điều này thật quỷ dị. Chẳng lẽ chiếc thuyền này là do quỷ lái? Không đúng, chẳng phải lúc đứng ở boong tàu cô vẫn nhìn thấy buồng lái hay sao, xem ra cô đã biết vị trí của nó ở đâu rồi.
“Mọi người, hình như bức tường phía đầu tàu phẳng quá rồi thì phải, đáng lẽ ra nó phải là vị trí của buồng lái chứ? Chúng ta mau đi kiểm tra thôi.” Vừa dứt lời, Lâm An đã chạy đến chỗ mà cô nghi ngờ, quả nhiên khi bọn họ kiểm tra xem có cơ quan nào không thì hiện ra một bảng nhập mật khẩu.
Lâm An thử nhập vào một dãy mật khẩu bất kỳ thì bị báo rằng mật khẩu đã sai, tuy nhiên ngay sau đó thứ hiện lên tiếp theo đã khiến bọn họ vui mừng.
“Manh mối số một: Quỷ nước.” Màu đỏ thẫm hiện lên khiến bọn họ cảm thấy khó chịu không tài nào tả nổi.
Quỷ nước? Nghe có vẻ có phần giống ma da. Người ta đồn rằng, ma da là những oan hồn chết đuối không bao giờ siêu thoát được, chúng thường xuất hiện ở các vùng nước sâu hoặc nguy hiểm. Mỗi khi có người bơi hoặc thuyền bè đi qua, chúng sẽ tóm chân hoặc lật thuyền để kéo người sống chết đi cùng họ, thế thân để họ có thể đi đầu thai, và người bị tóm kia sẽ phải tìm thế thân khác. Thế nhưng manh mối là gì? Câu truyện này đâu có liên quan gì đâu?
Cô tái mặt ngẩng lên nhìn ba người họ.
"Có lẽ là liên quan đến nước nhỉ?" Lâm Song Hà vẫn luôn là người lạc quan, cô phá vỡ bầu không khí u ám, cố gắng khích lệ mọi người vui lên. Mọi người cũng gật đầu đồng tình rồi chia nhau ra ngoài mạn thuyền tìm kiếm phía xung quanh. Kỳ lạ là xung quanh hoàn toàn không có gì.
"Thế không phải là nước rồi nhỉ…" Lâm Song Hà trầm ngâm.
Lâm An cũng yên lặng suy nghĩ. Quỷ nước, ma da, không thể siêu thoát, chấp niệm, thế thân… Đúng rồi! Có khi nào là thế thân không? Nhưng thế thân ở đây ý chỉ cái gì?
Trong khi cô đang tập trung giải mã vậy mà Lâm Song Hà và Lam Ly vẫn lạc quan ở bên cạnh buôn chuyện khiến cô có phần khó chịu, sao hai người này có thể bình tĩnh đến vậy nhỉ?
"Này chị Song Hà, em nghe bảo là cậu chàng đẹp trai đi bên cạnh Tô Thanh Hồng là thế thân của anh Thành Luân, không biết có đúng không nữa. Nhưng rõ ràng anh ta đâu có nét gì giống anh rể nhỉ?" Giờ đây Lam Ly đã thân thiết đến mức gọi Vũ Thành Luân là anh rể luôn rồi.
"Anh ta có lẽ có vài nét giống Thành Luân nhà chị đấy, chắc hẳn là về mặt tính cách?" Lâm Song Hà cười cười tiếp chuyện
Nghe được đoạn đối thoại này Lâm An lập tức nghĩ đến Cảnh Bách, kẻ tùy tùng đáng thương mang tâm tư cho Tô Thanh Hồng nhưng cô ta lại lợi dụng điều đó và coi anh là thế thân chỉ vì hắn có nét tương đồng với Vũ Thành Luân. Bản thân hắn biết điều đó nhưng vẫn để cô ta làm vậy vì nghĩ rằng có thể có được sự chú ý và trở nên yêu thích trong mắt cô ta.
Nếu về cậu ta, thì có lẽ là số thứ tự trên tờ phiếu điền thông tin nhỉ? Nghĩ vậy cô liền chạy về phía bàn lễ tân trong boong tàu. Cảnh Bách…Cảnh Bách… Đây rồi… số 2! Lâm An lập tức hét lên đáp án mà mình đã nghĩ ra “Số hai! Là số hai!. Để chắc chắn thì chúng ta mau đến quây tiếp tân tra lại danh sách khách mời đi.” Nói rồi Lâm An lập tức chạy đi khiến mọi người bất lực, không hiểu sao đến nửa đêm rồi mà bọn họ vẫn phải chạy khắp nơi tìm manh mối nữa, thật là phiền phức mà.